Trang chủ

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Nắng Đà Lạt


     Được biết một traveller chuyên nghiệp luôn tuân thủ một nguyên tắc tối thượng đó là: Thu thập càng nhiều càng tốt thông tin về điểm đến của hành trình từ thời tiết, khí hậu, cảnh sắc, phong tục đến giá cả thị trường...Còn tôi thì ngược lại , thói quen biếng nhác khiến tôi thường ở thế bị động trước mọi điều mắt thấy tai nghe.

Ấy thế nhưng lí sự của kẻ cùn khiến tôi vẫn công khai thản nhiên sung sướng với đời bằng tuyên ngôn : "Để cho giác quan của chính mình được lên tiếng" . Quả có thế! Khi ngắm một phong cảnh đẹp bạn chắc sẽ dễ liên tưởng đến một bức tranh nổi tiếng nào đó, khi nghe âm thanh của chim hót, của suối reo, của lá rì rào trong nhịp đưa của gió bạn lại so sánh với một bản nhạc đã quen...Và thế là vô hình chung bạn đã đem tiêu chí thẩm mỹ đầy những khiếm khuyết của con người ( mà tệ là thường khi đó lại không phải là tiêu chí thẩm mỹ của chính bạn !) để gán cho thiên nhiên hoàn mỹ. Bạn quên mất rằng mọi nghệ thuật chỉ sinh thành trên những gắng gỏi chạm đến cái đẹp vốn có của tự nhiên mà thôi.
           Và trong thói quen biếng nhác đã được ngụy biện rất sơ sài như vậy tôi đã gặp Đà lạt trong nhịp ru của nắng.
           Nắng Đà lạt không giống nắng ở bất cứ nơi đâu tôi đã từng qua. Mùa này đất Bắc đã vào thu nhưng dư âm tiết hạ vẫn khiến đất trời khô xác trong cái nắng " rám trái bưởi"(1) bỏng rát mặt đường. Được một ngày mùa thu miên man kéo mưa về dịu mát mặt người thì nắng ngủ kỹ trong mây bỏ quên phố phường không được nhuộm màu buồn sao xác.
Nắng Đà Lạt không thế! Đó là cái nắng dịu mà không nhạt, tươi mà không gắt, nó thức ta dậy vào sớm mai, níu ta lại lúc chiều tà, buộc lòng ta say sưa lên tiếng " Đẹp quá, Đà Lạt nắng!".
            Không gian Đà Lạt là không gian trữ tình, trữ tình không phải bởi sức gợi của những địa danh : Thung lũng Tình yêu, đồi Mộng mơ, dốc Ái ân...mà ở sức tạo hình, gợi cảm của địa hình, cảnh sắc. Đà lạt nhiều đồi, nhiều dốc nhưng phần lớn đều là những đồi thấp và dốc thoai thoải. Những đường cong thật mềm, những vòng cung thật tròn của đồi của dốc ấy phô mình trong cái nắng tươi trong chính là một tứ thơ đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này.
          Đà lạt nhiều thông, sau cau, có lẽ thông là thứ cây giàu chất tạo hình nhất. Thử thức dậy vào lúc bình minh vừa chạm vào thành phố, mở tung khuôn cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa bạn sẽ bắt gặp hình ảnh những đồi thông Đà lạt mơ màng trong nắng. Ánh nắng nghiêng nghiêng khiến ngàn cây tăm tắp đổ bóng trên nền cỏ nhung và xốn sang mời gọi trong ta âm vang lời ca cũ " Lung linh nắng thủy tinh vàng, chợt hồn buồn dâng mênh mang...".
           Chúng tôi đến Đà lạt vào lúc mùa trăng vừa chín, những mong gặp tại  nơi đây một đêm trăng đất lạ nhưng rồi sương khói xứ mơ giấu trăng vào vùng tưởng tượng và cái nắng hồ Xuân Hương ngày hôm ấy đã đánh thức giác quan của chúng tôi trong một bài học trông nhìn và thưởng thức. Nhìn nắng tôi buột miệng ngâm nga " Ôi, nắng vàng sao mà nhớ nhung..." (2).


1. Tục ngữ " Nắng tháng tám nắng rám trái bưởi"
2. Thơ Huy Cận
"Ôi, nắng vàng sao mà nhớ nhung
Có ai đàn lẻ để tơ chùng
Có ai tiễn biệt nơi xa ấy
Xui bước chân đây cũng ngại ngùng"
                                                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét