Thầy tới trước mặt tôi,
ngồi xuống một vạt cỏ mềm. Không nhìn rõ mặt thầy nhưng tôi có thể
cảm thấy nụ cười và ánh mắt độ lượng, hiền hòa bao luyến quanh
mình. Chúng tôi ngồi im lặng rất lâu, lắng nghe tiếng đêm thì thầm
gửi lòng vào gió và cảm nhận mùi hương tháng Tư man mát tỏa lan. Tôi
thấy mình hóa con suối nhỏ chảy miên man dưới ánh mặt trời và ước
sao mình cứ như thế mãi, tan chảy và ấm áp.