Hỡi em bé ngoan ngồi bên bếp lửa, hỡi em bé xinh có đôi má hồng! Hãy nói ta nghe ngọn lửa kể với em chuyện gì mà mắt em lấp lánh? Hỡi ngọn lửa ấm, hỡi ngọn lửa vui! Hãy nói ta nghe em nói với mi điều gì mà mi nhảy nhót? Ôi! truyền ngôn gì đã cất lên trong thinh không mà ta không thể cảm nghe, tín hiệu gì đã đánh trong im lặng mà ta không thể đọc được. Ta ngồi đây lạnh câm như tường trắng cảm nghe trong bất lực sự tương giao kì diệu giữa em và bếp lửa nồng, cái sự tương giao mà ta đoán biết có thể thắp lửa trong mắt của em và truyền vui cho ngọn lửa hồng. Đừng trách ta vô cảm, đừng chê ta ngu dốt, hỡi em bé ngoan, em hãy hiểu rằng ta thật đáng thương vì ta là " Người lớn"!
Đúng thế em ạ, người lớn thật đáng thương vì chúng ta thường vô thức phức tạp hoá những điều đơn giản và ngược lại đơn giản hoá những điều vốn chẳng hề đơn giản chút nào. Tự tạo ra cả một mớ bùng nhùng những điều phức tạp để quấn mình vào cuối cùng người lớn chẳng còn nhận ra đâu là thứ thực sự quan trọng trong cuộc đời mình nữa. Họ cắm đầu bươn bả đi ngược về xuôi , chau mày nhăn mặt để tính tính toán toán thu về những con số mà nhiều khi cũng chẳng biết những con số ấy thực sự có thể mang lại cho họ điều gì trong khi họ lại không nhận ra tầm quan trọng của việc con cừu ăn mất đoá hoa. Em biết không bé ngoan- ấy là bởi họ chưa được " Thuần dưỡng" để hiểu được ý nghĩa của hoa hồng. Họ đáng thương thế đấy! Trong lúc em nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót trong bếp, bắn tung những tàn than đỏ thì thầm kể cho em nghe bao nhiêu giấc mơ cổ tích thì họ chỉ thấy ngọn lửa giúp làm chín thức ăn. Trong lúc em im lặng lắng nghe câu chuyện của những mầm cây tách vỏ thì họ khua môi múa mép bao điều vô nghĩa và những người xung quanh cũng ầm ĩ tán thưởng nơi đầu môi chót lưỡi. Người lớn cô đơn lắm bé ngoan! Họ cố lăn vào đám đông để không thấy mình đơn độc. Em đừng ngạc nhiên sao họ ghê gớm, nanh nọc thế, tại sao thay cho yêu thương họ cứ dè chừng, thù ghét, làm khổ nhau như thế. Ấy là bởi họ yếu ớt và ngây thơ! Yếu ớt cho nên họ cũng giống như đoá hồng của em chĩa ra vài cái gai nhọn để hòng mong tự vệ, ngây thơ nên họ không biết " Người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy". Sợ người khác nhận ra mình yếu ớt cho nên họ mới ra sức che đậy bản thân bằng trùng trùng lớp lớp hư danh, ảo lực, họ chạy theo những loạn thuyết, kì lí. Và rồi, bé ạ, đến một lúc nào đó thậm chí họ còn những tưởng lớp vỏ ấy chính là mình, tưởng những lí thuyết kia chính là bản thân sự sống và thế là họ không thể nhìn ra những điều giản dị mà kì diệu của cuộc sống đích thực như em đã hằng trông thấy. Họ không nghe thấy tiếng gió rì rào trên tầng cây cao nói về nỗi buồn của gió, họ chẳng nhìn thấy tia nắng đầu ngày nhảy nhót trên khung cửa sổ kể về niềm vui của nắng, lại càng không cảm nhận được " Điều khiến sa mạc đẹp đẽ là là nó ẩn giấu một cái giếng ở một nơi nào đó", điều khiến một căn nhà cổ trở nên huyền bí hấp dẫn là bởi nó có ẩn giấu trong mình một truyền thuyết xa xưa. Người lớn bận bịu quá chẳng còn có thời gian mà tìm kiếm trái tim của ngôi nhà, tâm hồn một con người ẩn đằng sau vỏ bề ngoài của con người đó. Họ còn phải lo chế tạo ra máy bay, tàu ngầm để đi khám phá những nơi xa xôi mà không hề biết rằng "Ngồi trên cái đó cũng chẳng đi xa được lắm đâu" bởi lẽ chính trí tưởng tượng chứ không phải bất cứ thứ phương tiện vật chất nào khác sẽ dẫn con người đến những nơi xa xôi nhất . Ấy thế mà người lớn thì đã quên mất cách tưởng tượng rồi! Nhìn bức phác thảo của em khi lên sáu họ cứ khăng khăng bảo đó là một cái mũ mà không nhận ra đó là bức vẽ một con trăn đang nằm tiêu hoá một con voi và thế là họ đã bắt em bỏ dở sự nghiệp hội hoạ tuyệt vời của mình để chú tâm vào học địa lí, lịch sử, toán học..
Thế đấy, người lớn thật ngốc đúng không? Nhưng em bé ngoan ơi, là một bé ngoan em sẽ không trách móc người lớn đúng không nào? chúng ta sẽ phải bao dung, cảm thông với họ đúng không ? Bởi cuối cùng HỌ THẬT ĐÁNG THƯƠNG!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét