Trang chủ

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Đọc "Ăn, Cầu nguyện, Yêu"


Trang 307 " Ngày đang tàn. Đã đến lúc để cái gì đó đã đẹp biến thành cái gì khác cũng thật đẹp đẽ". Ý tưởng này làm mình bừng thức.
Đúng! tại sao bấy lâu nay mình luôn mang một tín niệm sai lầm rằng khi một cái gì tốt đẹp đã mất đi thì luôn luôn còn laị ở đó một khoảng trống tối tăm cho sự tiếc nuối, tại sao mình không nhận ra rằng chỉ khi ánh mặt trời huy hoàng đã tắt thì mới có cơ hội cho ánh sáng dịu mát của vầng trăng ngời tỏa trên bầu trời? mình đã mãi tiếc cái tuổi 20 mà quên mất rằng tình yêu thực sự của cuộc đời mình chỉ đến sau khi mình đã ngoài 30 tuổi.

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Cô đơn

"Người ta không nên đi hết cuộc đời mà chưa một lần trải nghiệm nỗi cô đơn lành mạnh, cho dù buồn nản giữa thiên nhiên hoang dã chỉ dựa vào chính mình và nhờ đó mà biết được sức mạnh thực sự đang ẩn chứa trong con người mình"( Jack Kerouac).

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Tuổi 30




Khi chị cả tôi bước vào tuổi 30, tôi xót xa thương chị " đã toan về già". 21 tuổi - tôi vừa nhạy cảm vừa hời hợt, nhạy cảm để chợt thương chị mình, hời hợt để không biết rằng mình đang "Thương vay" bởi lẽ " cuộc đời không chấm hết ở tuổi 30" ( L. Tônxtoi).

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Bố và con gái


        Khi con gái sinh, bố ngồi nhà hút thuốc lào sòng sọc, nhất quyết không chịu xuống bệnh viện. Ấy là bố sợ nhận tin về sự ra đời của cô con gái thứ tư. Thế mà con gái thực! Vậy là bố ở nhà luôn. Chuyện này làm con gái tủi thân mãi.

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Những người sống quanh tôi


Bạn có công nhận với tôi rằng phần lớn con người đều cố gắng cư xử- đi đứng, nói năng.. cho phù hợp với địa vị, hoàn cảnh của mình. Khoan hãy bàn về sự tốt xấu của điều đó bởi lẽ chủ đề ấy sẽ hé ra cho chúng ta vô khối vấn đề phức tạp thuộc về bản chất xã hội của con người, tôi chỉ muốn bạn công nhận có một thực tế như vậy và hầu như tất cả chúng ta đều chấp nhận điều đó như một nguyên tắc hợp lí