Trang chủ

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Mưa Đăknông


           Tây Nguyên trong trí tưởng tượng đầy sách vở của tôi là những cánh rừng săng lẻ vươn mình kiêu hãnh đón nắng trời, những triền hoa cúc quỳ vàng rực trong buổi hoàng hôn tím sẫm, những rẫy cafe trắng ngát sắc hương trong gió mùa lồng lộng ... nhưng rồi trên hành trình viên mộng tuổi hoa niên tôi lại bắt gặp một Tây Nguyên hoàn toàn khác, một Tây Nguyên ấm áp trong những ngày mưa nhòa nhạt.

             Giờ là mùa mưa trên toàn cõi đất này. Con đường đất đỏ lầy lội đón vòng xe viễn xứ bằng những cú trượt thử thách sức người. Ngay hôm đầu tiên định đi du hí xứ lạ chị Ong tròn trịa đã phải nhường bước em Miu mảnh khảnh để trở lại nhà bởi cú trượt rủi ro (hay may mắn nhỉ?!) ngay trước cửa nhà. Thế là mình em rong ruổi ngắm nương nhìn rẫy, sờ cây nắn quả để trầm trồ về sự trù phú vô cùng của vùng đất Tây Nguyên  dưới đôi bàn tay cần mẫn của những con người lao động đổ về từ khắp bốn phương. Những rẫy cafe mênh mông sắp vào độ thu hoạch trĩu nặng trái xanh trái đỏ, lác đác những tán sầu riêng vươn cao tỏa hương quyến rũ. Đây đó những vườn cao su bắt đầu đẻ nhánh tí tách những giọt mủ quý giá nhắc ta nhớ đến người chủ vườn đáng mến mà ta gặp hôm nào.  Ngồi trong lán gỗ nhỏ hì hụi bổ trái sầu riêng thơm lừng thưởng thức, lắng nghe ngoài kia tiếng mưa ào ạt  thấy dậy lên bên lòng niềm biết ơn vô tận cuộc đời đã cho mình những khoảnh khắc sống diệu kỳ đến thế.
               Cơn mưa ngớt rất nhanh, hệt như một trò đùa con trẻ, chúng ta lên xe nhanh chóng ra về chạy trốn trò chơi đuổi bắt của mùa mưa. Dù vội đến thế, ta vẫn không đành bỏ qua những vạt cỏ đuôi chồn xinh xắn chạy suốt dọc con đường. Hái một nắm thật to nào, và khi trở về nhà chúng ta sẽ có một lọ hoa mang phong vị của thiên nhiên hoang dã. Anh cười bao dung trước sở thích kỳ quặc của cô bạn nhỏ. Này nhé, sống ở đây mà anh không thọ đến 120 tuổi trở lên là anh có lỗi với cuộc đời lắm đấy! Anh lại vụng về cười trừ trước cái đáo để vớ vẩn của người bạn nhỏ.
               Lại mưa. Anh lúng túng hệt như mình có lỗi vì tiết trời như thế, phong cảnh như thế, đồ ăn như thế. Thời gian của chúng ta là bất tận những câu chuyện bạn bầu, là tách cacao pha vụng, là quán trà trang trí theo phong cách tả pí lù, là phòng bếp ngổn ngang đũa bát... Nhưng dù có thế, đó là quãng thời gian duy nhất trong suốt hành trình này chúng em có những gi ấc ngủ tròn, có những bữa ăn do chính tay mình chế biến . Người đàn ông của Tây Nguyên mộc mạc, anh chẳng biết chính anh chứ không phải bất cứ thứ gì khác là " đặc sản" riêng của vùng đất này trong chúng em sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét