Trang chủ

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

"Cát bụi"



       Ấy là tên một bức hoạ sơn dầu  mà tôi ngẫu nhiên biết tới.
       Bức hoạ khiến tôi ngộp thở bởi sự hoà phối màu sắc và hiệu ứng cảm xúc mà nó tạo ra trong tôi. 
Toàn một gam màu tối với nâu và đen, đây đó vằn lên một vài vệt màu tươi sáng nhưng chỉ khiến cho tổng thể bức tranh thêm sẫm tối. Những nét vẽ dứt khoát nhưng đột ngột và đứt gãy đâm chéo, xiên ngang, song song, quấn quện với nhau tạo thành một tấm lưới trùm lên toàn bộ bức họa. Có cảm giác như tất cả những thế lực của hắc ám đã tập trung về đây, tập họp với nhau trong những quan hệ ràng rịt thành một mạng lưới khổng lồ bủa vây sự sống. Sự sống ấy tượng hình thành một sinh thể người lõa thể ở trung tâm nhưng lùi sâu vào bên trong một chút của bức tranh. Người xem nhận ra anh ta là nhờ sự liên kết yếu ớt của những khoảng sáng được tạo nên bởi các gam màu đồng, trắng, vàng, cam. Anh ta ở đó, trong một tư thế thiếu tự nhiên, hai tay hơi dang ra vừa như sắp buông xuôi mệt mỏi vừa như đang lên gân, gắng gỏi để không rơi xuống trong trạng thái nghỉ ngơi. Tôi không biết động lực tư duy, cảm xúc nào đã thúc đẩy người nghệ sĩ tạo hình bức tranh ấy, chỉ biết rằng ngay trong khoảng khắc này, bức tranh đang hiển hiện trước mắt tôi kia, trong luồng sáng hắt mạnh của ánh đèn tường chính là  sự lên tiếng của những ẩn ức cá nhân về thân phận con người. Có lẽ ở một thời khắc đặc biệt của cuộc đời mình, những khát khao giải thoát và bất lực của người nghệ sĩ đã thét gào đòi hỏi được giải phóng bằng đường nét và màu sắc. Cái Tôi vùng vẫy cố gắng vượt thoát ra khỏi những áp lực nặng nề của cõi sống mà không thể. Nó mong muốn được tan ra, được biến mất nhưng vẫn còn nguyên đó những đòi hỏi, những ràng buộc, những nghĩa vụ, những khao khát. Nó mong muốn được kết tụ, được định hình nhưng tất cả vẫn là một mớ bùng nhùng của những cái tưởng là mình mà không phải là mình. Nó vừa muốn vượt lên, vừa như lùi sâu hơn vào mớ bùng nhùng của tấm lưới nhện được dệt lên bởi hằng hà sa những cái trong nó và ngoài nó. Cái Tôi bất lực! Nó nhìn thấy mình trong hình ảnh của cát bụi vô tri hay nó thèm được như cát bụi vô tri chẳng biết? nhưng nó thấy dội lên nỗi thương mình...
       Tôi được biết người họa sĩ nọ đã vẽ bức tranh trong một đêm đặc biệt khi hơi men chưng cất những cảm xúc, nghĩ suy về nỗi thống khổ của nhân sinh, về sự bất toàn của con người và cuộc sống thành hình thành ảnh. Ở thời khắc đó, lặn sâu trong bóng tối của đêm đông và của tiềm thức, người nghệ sĩ đã dùng các ngón tay sinh ra để cầm cọ nhúng thẳng vào lọ bột màu quệt lên mặt toan trắng những đường nét của cảm xúc, suy tư và "Cát bụi" đã định hình như thế. Họa sĩ không hề để lại một bút tích nào trên sản phẩm nghệ thuật của mình và vì thế bức tranh chẳng có nhan đề và cũng chẳng có tên người sáng tác. " Cát bụi " chỉ là cách anh định danh nôm na cho nó khi nói chuyện với bạn bè thân hữu nhưng dẫu sao danh xưng ấy đã đóng đinh trong anh và tất cả chúng tôi một lối nghĩ một lối cảm về họa phẩm ấy.
        Khi tôi bước ra khỏi phòng tranh, những cơn gió từ bên kia đê sông Hồng mang hơi xuân ẩm ướt đang dịu dàng kéo mưa bụi giăng kín phố phường. Ngẩng mặt đón những chấm mưa xuân lất phất như có như không tôi thấy lòng mình dịu lại trong cảm giác thư thái lạ lùng. Sẽ là thế nỗi đau nhân thế trầm luân nhưng cũng sẽ là thế những niềm vui nhân thế diệu kì. Là "cát bụi" vô thường nhỏ bé nhưng cũng là " Cát bụi tuyệt vời " phải không hả bạn?

31 nhận xét:

  1. Chào cô giáo ! Cô dìa nhà rồi còn Chị tui đâu sao khg thấy vậy...huhu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc bị mê hoặc bới hương cỏ, mật ong rừng rồi bạn ơi, nên quên đường về rồi...

      Xóa
    2. He he, thấy hương cỏ, vị mật mà không mê thì có mà Lú!

      Xóa
    3. Sao Cầu Tre biết ????? Sao cái tên lạ quá , mà giọng điệu thì rất quen ????

      Xóa
    4. He he, người đặc biệt mờ!

      Xóa
  2. Chắc lại giống tui, đi chơi nhiều bỏ quên chìa khóa nhà rùi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. quên thì khó gì đâu. Chìa khóa dự phòng còn gửi người phố biển giữ hộ kia mà. Nhỉ người phố biển nhỉ...hehe

      Xóa
  3. DT ui, sao hỏng chụp cái bức tranh đó cho mọi người mãn nhãn dzậy?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chưa có "tranh" hở bạn?

      Xóa
    2. Tranh thì đã có nhưng người còn Ém hàng chưa tung ra. Để Kịch tính tí cho dzui! he he!

      Xóa
  4. "Họa hổ họa bì nan họa cốt" Họa sĩ nhìn được cái từ bên trong để vẽ ra.Người xem cảm được cái vẽ ra từ bên trong để mô tả lại.Người đọc có được 2 thế giới của cả họa sĩ lẫn người xem.Thế là từ một hạt cát trong đám bụi mờ hiện ra ít nhất là 3 thế giới lung linh những sắc màu của nội tâm ! Quả thật là kỳ diệu !"Ôi ! Cát bụi tuyệt vời..."(TCS)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thưa, vâng! "Cát bụi tuyệt vời"!
      Trông gương mà thấy lòng ngời niềm vui!

      Xóa
  5. Thì ra, đi sau cũng đâu phải là chuyện dở, HN đi sau thấy DT post tranh lên rồi nè! Tác giả bức tranh mà đọc được bài này (chắc là phải đọc được) thì có là cắm đầu vẽ tranh suốt ngày và khối anh sẽ mua giá, mua khung, mua màu về...tập làm họa sĩ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi. DT luôn thấy anh HN có cái Đi sau không hề Dở ấy!
      Và cho anh biết người vẽ tranh này hoàn toàn xa lạ với các loại hình công nghệ hiện đại cho nên chỉ có chúng ta ngấm ngầm thưởng thức tranh với nhau theo cách này mà thôi.

      Xóa
  6. Tuyệt !
    Tuyệt nhất là cái cảm giác khi bước ra khỏi phòng tranh đó Miêu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi hi, còn bi chừ, tuyệt nhất là cảm giác được trông người cười rạng rỡ và chia sẻ cảm xúc đó! Thank u!

      Xóa
  7. HIhi...
    Cùng thưởng lãm bức tranh mà sao chị không diễn đạt được một lời nào?
    Vậy mà Miêu xúc cảm ra cả một cái ẻn tuyệt vời như ri!
    Đúng là cô giáo dạy văn xuất xắc của trường chuyên!
    Thán phục! Thán phục!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em nhớ hôm đó có Ngừ còn đặt tên tranh mừ! Rối! Em không nhầm chứ? hi hi

      Xóa
  8. Mỗi người khi ra đi khỏi yahoo đều thay tên mới nhưng tôi chắc đây là mieu nu tôi quen!
    Em đọc tranh giỏi quá, đến họa sỹ thực thụ cũng không đọc nổi như em, thán phục!
    Nay sang thăm em, mong em khỏe và may mắn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào anh Sỏi! Dạ, là MN anh biết đây ạ.
      Hi hi, là Họa sĩ thực thụ thì họ hỏng thèm Đọc vì họ có thể vẽ, vì em không vẽ được nên em đành đọc thôi.
      Cảm ơn anh vì sức khỏe và sự may mắn!

      Xóa
  9. Miêu Nữ giỏi quá, cái gì cũng biết .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hi hi, cái gì cũng Biết nhưng lại chẳng Hiểu cái gì!

      Xóa
    2. Tui thấy Dã Thảo quá khiêm tốn .

      Xóa
  10. HAPPY TO DONGDONGNONGNAN!
    Dã thảo nhớ chứ! 10.3. Mộc Đức An vui Hòa hợp. Sẽ là như thế, Nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, sẽ là thế khi có người bên cạnh nhắc nhở em!hi hi.

      Xóa
    2. Bên cạnh nàng DT lúc nào chả có người kề kề để giữ bình an nhể! Tre tui chỉ xin đứng cuối hàng ngó lên thôi. Tetòte đây là ban kèn hơi, tò tò tò tò te....

      Xóa
  11. Tuyệt quá! lâu lắm rồi em mới có cảm giác đọc và cảm cái gì dữ dội và sâu sắc như thế này!
    '' Bữa tiệc'' cảm xúc chị bày ra cùng với bức hoạ '' Cát bụi'' khiến em thấy mình rất hứng thú ( mặc dù chẳng rõ mình sẽ hứng thú với điều gì cụ thể...) !
    Cám ơn chị và yêu chị!

    Trả lờiXóa
  12. Hi hi, nhiều khi Hứng được phân tích cụ thể thì nó không còn Thú nữa đó cô bé, nên chị rất mừng khi cô bé thích thú trước bũa tiệc mà không nếm món cụ thể nào!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giá mà khoảng cách không quá xa xôi để khi thấy lòng mình hoang vu thế này, có thể gọi chị ngồi cùng một ly nâu...!

      Xóa
    2. em ngoan, HN- Vinh không phải là một khoảng cách quá xa vời cho một gặp gỡ bạn bầu. Không thể chắc điều gì vào ngày mai nhưng ở cái ngày hôm nay chị hứa sẽ cố gắng thu xếp cho một gặp gỡ tương lai .Và một ly nâu cho em , một sinh tố trái cây cho chị nhé! hi hi.

      Xóa