Trang chủ

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Một ngày bất...như ý!


      5 g sáng. Mở mắt, checkmail. Không thấy những mail mong đợi thay vào đó là những câu "Chúc ngủ ngon", " Chúc ngày ngọt ngào" rất ngọt, nghe thiên hạ đồn đây là những con virut rất nguy hiểm, có khả năng nhân lên rất nhanh.
Xin cảm ơn, tôi đã dậy và ngày của tôi ngọt ngào hay không còn nhớ công các bác giữ chặt ở mức nào mấy con virut  quý hóa nhà các bác đấy ạ. Cứ nhìn thấy  mặt chúng nó là tôi ngáp không ngừng lại được thành ra mặt mũi tèm lem mất cả duyên quý bà. Lang thang sang đọc bài nhà bạn nọ, triết lí sống gì đó của người Ấn Độ, xếp hàng theo thứ tự 1,2,3... thấy mình cũng đã thực hiện vài ba trong số đó. Như vậy là cũng không tệ cho một khởi đầu ngày mới đúng không nhỉ?!
           6h30' phút tại quán ăn sáng. Tô phở bò nghi ngút khói kích thích giác quan bằng mềm dai thớ thịt, ngọt thơm nước dùng, điểm thêm một vài ngó hành trắng xanh, thế là quá đủ! hai mẹ con đang sung sướng  thì loay hoay thế nào ông khách ngồi đối diện đánh đổ tô bún sốt vang ra bàn, nước dùng văng tứ tung vào cái sơ mi trắng của mình. Đỏ choe đỏ choét. Thế là hết sướng! " Chị có sao không?", " Dạ, thôi, không sao anh à!" ( Hừm! Sao ở trên trời ấy, mắt đâu mà không tự nhìn? Tức chết đi được!),  " Ơ, D hả? D phải không? Không nhận ra tớ à? H đây!" . A, H! cậu bạn giỏi giang của mình thời phổ thông. Tíu tít hỏi han , hẹn hò. Kết thúc đối thoại,mình nhếch nhác ra về thay quần đổi áo rồi hối hả đến trường cho kịp giờ lên lớp nhưng trong danh bạ có thêm số điện thoại của cậu bạn thiếu thời cùng  rất nhiều bồi hồi, phấn khởi.
        Hai tiết " Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc" của Nguyễn Đình Chiểu. Mặt lũ trẻ buồn như đưa đám,  hệt như chính chúng đang tham gia vào lễ viếng mấy chục nghĩa sĩ năm nảo năm nào. Bất chấp việc mình hô phong hoán vũ trên bục giảng, chúng vẫn cứ như cờ thiếu gió, những con mắt  trông lên nhưng  chẳng nhìn  gì, những cái tay sột soạt ghi chép nhưng rõ ràng là đầu óc chúng chúng chẳng để ý gì đến cụ đồ lòa và mấy chục cái anh linh danh dự nọ. "Rầm!" cả lớp sực tỉnh, ồ lên bởi âm thanh chát chúa của cánh cửa sổ bị gió xô đập mạnh vào khung . 32 đôi mắt thèm tiêu khiển háo hức dõi theo cô bé học trò đang đứng dậy mở tung khuôn cửa đã bị gió khép lại. Rồi chẳng ai bảo ai, cả 66 con mắt đều ngơ ngẩn ngóng ra sân trường. Ngoài kia nắng thu nhàn nhạt đang tráng men lên khoảng vắng sân trường và những chiếc lá xà cừ đang bứt mình khỏi thân cây, thảnh thơi nộp mình cho gió, từng lớp từng lớp như một cơn mưa vàng. " Eo, đẹp quá!", một đứa nào đó thốt lên, một đứa khác bác lại " Đã đẹp lại còn  Eo?!",     " Thì đã sao? không nghe câu: Cái Đẹp là cái làm ta tuyệt vọng hả?".... Thế là năm bảy cái miệng nhao nhao vào cuộc và bầu không khí nóng lên với chủ đề cái Đẹp và mùa thu. Ừ, hãy thoải mái đi các em, hôm nay không học thì ngày mai ta học, ông Nguyễn Đình Chiểu với cái bài văn tế ấy có chạy đi đâu đâu mà sợ, còn cái khoảnh khắc thu mong manh này thì đâu dễ có hai lần trong đời phải không?!
        Buổi chiều rảnh rang, tự thưởng cho mình một chuyến xê dịch nhỏ, đi lang thang sang bên Sư phạm mua một hai cuốn sách để có cơ hội ngắm trời nhìn đất và nhấm nháp hương vị của mùa thu một thời ét vê trong sạch và mơ mộng (vì không tiền) . Vừa chạy tà tà ở đường Thanh niên vừa chơi trò ghép hình kí ức thấy lòng xốn xang vì những còn mất,  nhớ quên của một thời đã thành xa lăng lắc. Bỗng "Két! Rầm!", chưa kịp hiểu ra thì đã thấy mình nằm chỏng trơ dưới đất, chiếc xe vênh váo nằm bên và bên kia là  bộ mặt tái lơ tái mét của một cô gái trẻ. Chưa biết đúng sai thế nào cứ quát một câu lấy le cái đã (chiêu này luôn luôn đắc dụng !) " Đi đứng kiểu gì thế?!", " Em xin lỗi chị, em vội quá!" ( he he, thế là thắng rồi!) ," Ừ, thôi, không sao, lần sau đi cẩn thận nhé! thế em có sao không?" ( thì còn mong gì nữa, người ta không bắt đền mình là hên rồi!). Cô bé bị bầm đầu gối còn tôi thì chầy xước nhẹ chỗ khuỷu tay. Xuýt xoa với nhau xong thì dựng xe lên, ai đi đường nấy và bụng  mỗi người đều reo lên theo một cách, tôi thì vì " May con bé không hạch tội mình!", còn cô bé nọ thì chắc là " May, mình gặp chị ấy tử tế quá!"
        Vừa về tới nhà đã thấy cậu giai nhỏ chạy ra tưng bừng khoe hôm nay được 9 điểm môn Sinh vật. " Con VIP không mẹ?", " VIP cực!",         " Thế mẹ thưởng con cái gì?". Mình biết ngay mà!
         Một ngày của mình đã trôi qua như thế đấy, có tí rủi, tí may, tí buồn tí vui trộn vào nhau thành một thứ súp mà mình biết, nếu dọn lên, bạn sẽ nhấm nháp vài thìa lấy lòng chủ nhà còn bụng bảo dạ " Súp gì mà nhạt?". Và ý nghĩ ấy của bạn lại nêm vào cho nồi súp tớ thêm một chút gia vị nồng cay rồi đấy bạn ạ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét