( Cho một người rất xa)
Em viết cho người lá thư mùa thu tháng 9, tháng 9 mềm não nuột một đường tơ. Nhịp phách buông lơi, vầng trăng quạnh quẽ, tiếng dế buồn rên rỉ giọng ru đêm.
Em viết cho người lá thư mùa thu tháng 9, tháng 9 mềm não nuột một đường tơ. Nhịp phách buông lơi, vầng trăng quạnh quẽ, tiếng dế buồn rên rỉ giọng ru đêm.
Mùa đã rất thu, người có thấy? Đêm thở khẽ gió lùa qua hiên vắng trăng dợm mình kinh động bước chân thơm. Vằng vặc sáng những bóng bàng lặng lẽ, tỏa hương cây nhè nhẹ quấn vai gầy.
Mùa đã rất thu, người có thấy? mùa nơi em chẳng giống với nơi người. Nơi anh đến chỉ 2 mùa mưa nắng, ngàn thông reo và nắng thủy tinh vàng. Nơi em về 4 mùa cây đổi lá, hồng phấn đào phai, biếc xanh phượng vĩ, đỏ rực bàng thu, sắt se cơm nguội . Em mải miết trò chơi cút bắt, chạy trốn lòng trong ấm nồng sắc đỏ áo đông, trong câu hát giao duyên " người ở...", trong rộn rã cuốc kêu mùa hạ rồi hoang hoải gặp mình trong nhịp nắng hanh hao.
Mùa đã rất thu, người có thấy? Mây xuống đường làm tản sắc cỏ hoa, bàng bạc trắng một màu thu kí ức, lòng hỏi lòng thu thực có, thực không? Bên hiên vắng giọng trẻ thơ lảnh lót, bản tình ca thủa thơ ấu loài người:
Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu....
Người quân tử hảo cầu thục nữ, để đêm mơ, ngày ngóng bóng yêu kiều. Tuổi thơ ra đi, lòng thành của hiếm, rau hạnh hết rồi, thục nữ buồn tênh....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét