Chính nàng cũng không thể ngờ sự rađi ấy để lại trong nàng một khoảng trống
lớn lao đến thế. Một cuộc ra đi tất yếu mà có thể gây ám ảnh băn khoăn đến độ
ấy hay sao?
Sự ra đi của chàng mở ra một khoảng trống ngăn ngắt xanh mà bây giờ thì
nàng biết sẽ rất lâu rất lâu thời gian mới có thể làm đầy.
Sự ra đi ấy mang theo luôn cả sắc màu, âm thanh và chuyển động kì diệu của
sự sống. Mới trước đây ít phút thôi, nơi đó là rộn ràng tiếng chim chuyền cành
ca hát, là la đà mắt lá đùa vui với gió, còn giờ đây là lặng phắc trụi trần bờ
cây bụi cỏ, là vật vờ nồng nực con sâu cái kiến.
Khoảng trống còn lại sau sự ra đi ấy nhắc nhớ thiết tha về một bóng hình
xưa cũ. Thậm chí nàng ngạc nhiên nhận ra rằng chưa khi nào chàng hiện diện
trong mình rõ ràng như thế. Này là bóng dáng chàng kiên trì , vững chãi bên góc
sân trường vắng tanh vắng ngắt đón đợi, tiễn biệt nàng mỗi sớm mỗi chiều. Này
là hanh hao tay vẫy, run rẩy thân hình khi mùađông lùa gió se sắt lòng người.
Này là ấm áp chở che, là yêu thương thấu hiểu, là dịu mát ru hời. Chàng đã nhuộm
sắc, gây hương cho cả một góc đời nàng nơi học đường im vắng.
Hoài niệm triền miên về bóng hình yêu dấu đánh thức trong nàng bài học về
sự nhận thức. Nàng bỗng hiểu ra mình lẻloi, yếu ớt, buồn bã đến vậy, cần một
tấc lòng tri cảm đến thế. Chao ôi, hành trình sống tưởng ngắn mà dài, tưởng dài
mà ngắn và trên bước đường nghiệm sinh cần biết mấy một tấm lòng tri cảm. Chàng
đã ở đó, từ tiền kiếp xa xôi để cùng nàng kết dệt nên mối tình phong vân hồ hải
và rồi chàng đi nhẹ như cánh bướm mà vần vũ gió mây gây cơn bão lớn.
Trời đã vào thu, móng rồng thơm ngát, hoa sữa nồng nàn, ngọc lan phảng
phất. Nhưng vẫn còn đó, bát ngát một khoảng trống mất màu!
Ờ ờ, nàng yêu. Vậy bài học này hai năm nay ngồi dưới bóng mát sầu riêng nàng thuộc rồi chứ?
Trả lờiXóaMất bóng đa ta còn bóng mít, mất bóng dừa chạy kiếm bóng cau. Sầu riêng mãi ở trên đầu, mai mà thấy chướng ông vác rìu ông chăt.
ô la đời, ố ố la lla..