Vẫn mang trong mình mối băn khoăn về món nợ ân tình với với thành phố tôi yêu nhưng chưa một lần dám đặt bút vì sợ rằng cái vụng về của con chữ chỉ làm đầy thêm món nợ đã quá nhiều. Nhưng hôm nay tôi đổ thừa tại cái se lạnh của tiết xuân phương bắc, cái lãng đãng của sương mờ thành cổ đã khiến tôi cầm lòng không đậu bắt đầu một nhịp gõ về thành phố của tôi!
Sáng. Mưa bụi pha loãng vào không gian một chút gì rất cũ. Màu của thời gian đọng lại trên tranh thuỷ mặc hình như đắm đuối trở về trong cái ngày hôm nay qua dáng vóc của những nóc nhà mái nhọn chìm nổi trong biển mưa mù mờ ảo. Mặt hồ nước yên tĩnh giấu mình sau lớp khăn voan trắng như cố phong kín lớp lớp những Lí, Trần , Lê ...đau thương và hào hùng trước những con mắt tò mò và hời hợt của du khách 4 phương. Không biết con thuyền xưa đã đánh đắm cuộc đời vị trạng nguyên đầu tiên của đất Việt ở nơi nào chỉ biết ngày hôm nay hồ Dâm Đàm vẫn bình yên trong tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại từ phía bờ bên kia bát ngát lục bình. “ Khai Quốc”! Cái tên gợi một sự thiết lập, một sự mở mang, một sự khai phá! Ấy đó mà lại là tên một ngôi chùa. Nước Việt đã được mở ra từ mênh mang một thủa trong màu từ bi của Đạo Bụt . Không biết trong cái thủa khai thiên ấy bao nhiêu kì vọng hào hùng của ông cha đã bay lên trong cái danh xưng ấy chỉ biết ngày hôm nay cỏ chua me, cỏ ấu đang phập phồng hơi thở dưới chân Bảo tháp thấm đẫm sương hồ và những tán lá la đà như gọi hồn ta về với kỉ niệm thủa nào những đứa trẻ vin đầu cành đu mình trên mặt nước bỏ mặc bao bài học buồn bên những gốc cây. Một,hai, ba, bốn...Hít thở, hít thở....những mái đầu bạc phơ đang tranh đua với thời gian giành lấy khí sức mà sống khoẻ với đời. Chậm thôi nhé những vận động của đôi chân tuổi xế, hãy hít thật sâu để tương giao với vũ trụ ở thời điểm thanh tân nhất trong ngày. Không có nơi đâu nhịp bước Thái cực quyền xa lạ lại khiến tôi xúc động như ở nơi này khi nó hoà nhịp với những âm thanh đầu ngày gọi về cuộc sống thành phố thủa khôi nguyên. Tiếng rao xôi sáng ấy có lẽ từ thủa người lãng tử Nguyễn Tuân thèm có chiếc máy ghi âm để đi ghi lại tất cả những tiếng rao của người bán hàng rong Hà Nội đến giờ vẫn thế. Âm thanh lộc cộc của bánh xe dạo trên mặt đường của hàng bánh mì nọ vẫn như vậy chỉ khác là thay cho chiếc lò than truyền thống là chiếc lò hiện đại và chiếc tủ inoc sáng choang. “ Ai cơm nắm không...” tiếng rao của chị hàng cơm nắm khi nào cũng thôi thúc tôi phải ngồi xuống dù ít dù nhiều thưởng thức vài lát cơm xắt mỏng bằng chiếc dao bổ cau sắc ngọt. Những lát cơm trắng ngần thơm mùi lá gói chấm với muối vừng đã dạy tôi một bài học trông nhìn và thưởng thức để tôi biết yêu hơn mỗi ngày được sống.
Tôi đã từng đi nhiều nơi và tôi biết tôi sẽ còn đi tới nhiều nơi nữa nhưng tôi biết không nơi nào tôi dành trọn vẹn trái tim yêu như với nơi này. Thành phố đã nuôi trong tôi những cảm xúc ngọt ngào đầu tiên của “ cái thủa ban đầu lưu luyến ấy..”, thành phố đã ấp ôm tuổi trẻ của tôi trong màu đỏ của hoa phượng vĩ, màu tím của hoa bằng lăng và giờ đây lại nuôi tôi trong miếng cơm manh áo của đời thường. Đã bao lần về với cái rộng rãi của biển cả, núi đồi tôi thương cho sự chật chội, bí bức của thành phố mình, đã bao lần đứng trước cái hiện đại, phồn hoa có quy có củ của bao thành phố khác tôi giận cho cái lúp xúp tội nghiệp của những con ngõ nhỏ chật chội vào ra của thành phố mình. Nhưng tôi biết đằng sau tất cả những thương những giận ấy là tình yêu bền vững, thuỷ chung với thành phố. Thành phố đã trở thành vừng sáng gọi tôi về trong những thời khắc u ám trong cuộc đời, thành phố nơi tôi thấy buồn vui trong mình dịu xuống dưới cái xanh mát bình thản của tán lá cây trong công viên nhỏ, trong cái trịnh trọng của tay ai suýt xoa nâng một chén trà sương...
Ngày mai rồi nắng lên và việc đến, tôi biết thành phố của tôi lại sôi lên trong nhịp mưu sinh hối hả, trong tắc đường, trong khói bụi...nhưng ở thời khắc này tôi chỉ biết nó đang phập phồng những nhịp đập hồn nhiên nhất của mình với lốc cốc mõ chùa, với cô liêu mái phố, với lãng đãng hơi sương.Và với tôi, thế đã là quá đủ cho một tình yêu!
Gặp chị rồi, như chưa bao giờ thôi ngừng '' gặp''!
Trả lờiXóaVà với những dòng chữ '' đang phập phồng những nhịp đập hồn nhiên nhất của mình''như thế này, em nghĩ, bất kỳ ở đâu, bao giờ...em cũng sẽ nhận ra chị thôi!
Umh, mừng là chị em mình lại được nắm tay!
XóaỪ, cứ giữ dùm cái thành phố vớinhững con ngõ nhỏ lúp xúp tội nghiệp chật chội vào ra, với lốc cốc mõ chùa, với cô liêu mái phố, với lãng đãng hơi sương để nó đúng là nơi chốn ta yêu!
Trả lờiXóaDạ, vâng. Lại nhớ có một bài viết về HN của một người không HN mà khiến mỗi người HN phải xao xuyến một lòng yêu!
XóaĐúng là Cô Giáo có khác ..hihi
Trả lờiXóaÈo, MN trả lời, nó cứ nhảy vô mục cmt. Trình kém quá, xin lỗi MTB nha!
XóaCô giáo thì có gì Khác so với không cô giáo hả Thu?
Trả lờiXóaHi hi, vừa qua đọc bài về Thu bên nhà chị Kim Thanh. MTB có khác!
Chắc là chị kim Thanh viết về 1 người nào đó, khg phải tui đâu Miêu Nữ à, tui lắm mà, đâu có đi phá phách ai như cái cô trong bài của chị Kim Thanh ..haha
XóaĐã đọc hồi bên Yahoo, giờ đọc lại vẫn thấy dễ thương thế nào! Cái "cô liêu mái phố, lãng đãng hơi sương" của DT làm HN cứ ngỡ như mình đang xem tranh Bùi Xuân Phái.Thích thật.ấ
Trả lờiXóaHi hi, cảm ơn anh HN, phố cổ nên bài cũng...cổ luôn!
XóaHihi...
XóaĐồ cổ khó có "quánh giá" lắm đó nha cưng!
Nhưng có một điều này là chắc nà: Có một loại "đồ cổ" càng để lâu càng mất giá! hehe.
XóaTT không còn còn nhớ, nhưng TT xưa từng cảm nhận khi đọc về "quê hương" trong bản dịch của cụ Hà Mai Anh trong tác phẩm "Tâm hồn cao thượng". Thật đáng tiếc! TT không có được quyển sách quý đó nữa!
Trả lờiXóaThành phố tôi đã đang sống là quê hương tôi, nơi đó là nơi cha tôi đi làm mỗi chiều về ôm hôn tôi, là nơi mẹ tôi dành cả đời nuôi tôi khôn lớn, là nơi tôi cùng bạn bè cắp sách đến trường vui chơi, là nơi tôi lớn lên với nhịp thở trái tim mình, là nơi ... Tôi yêu quê hương, yêu con người như yêu thành phố của tôi!
MN bỏ lỗi cho TT chút nhé! TT bị bệnh "logich" về cái câu nì của MN
"Ấy đó mà lại là tên một ngôi chùa. Nước Việt đã được mở ra từ mênh mang một thủa trong màu từ bi của Đạo Bụt".
Dân gian xưa thường dùng BỤT (ông tiên) cho chuyện cổ tích, còn đạo là đạo Phật. Sau Nhất Hạnh phá bỏ sự chấp của người về "tu đạo" và "đời sống thường nhật", họ phân biệt hành giả bỏ đời sống thường nhật mà chỉ biết có đạo. Thế nên Nhất Hạnh lập làng Mai và xưng là Bụt. Vậy không có đạo bụt đâu MN.
MN viết đầy cảm xúc, Hẹn hôm khác TT sẽ kính MN chén cháo cóc của bổn tiệm.
Hoan hỉ gặp lại Trần Trung!
XóaNghe nói cháo cóc rất cần cho trẻ còi xương, vậy hỏng biết già còi xương thì cháo cóc còn tác dụng không ha? MN chờ lắm vậy!
TT à, nếu nói về mặt câu chữ thì bản thân từ Đạo Phật đã có cái không hoàn toàn hợp lí vì theo một số luận thuyết thì đó một phải là một tôn giáo để gọi là Đạo, đó là một triết thuyết có tính ứng dụng, Thích ca Mâu ni không phải là một giáo chủ, Người là Bậc Giác Ngộ, người thầy hướng dẫn chúng ta tu tập tâm linh để đi tới giải thoát khỏi bể khổ. Nhưng do sự phát triển sau này của nó, thuận với tư duy cõi thế chúng ta tạm gọi là Đạo Phật thôi. Vậy khái niệm ấy cũng chỉ có ý nghĩa tương đối. Và từ Đạo Phật là chúng ta du nhập ngôn ngữ theo con đường Hán Việt, MN dùng khái niệm theo nguồn ngôn ngữ ban đầu thủa Đạo này đến với chúng ta- ngôn ngữ Sancrit - Buddha ( Bụt). Vậy đó TT à!