Tôi còn nhớ trong Thi nhân việt Nam , nhà nghiên cứu Hoài Thanh trước khi đặt dấu chấm hết cho lời giới thiệu về gương mặt thơ tài hoa yểu mệnh Hàn Mặc Tử đã viết
Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012
Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012
Hẹn hò tháng Ba..
Lần lữa mãi rồi cuối cùng cuộc gặp Tháng Ba cũng tới. Không giống như mọi giấc mơ Tháng Ba hằng trở về với nắng vàng, gió sớm, hoa hương... kỉ niệm này bắt đầu trong một màn mưa nhoà nhạt.
Hoa dại
Em lạc vào mênh mang một vùng hoa dại. Những bông hoa sắc hồng tím nhẹ nhàng . Khẽ bàn tay, khẽ bàn tay lướt êm trên cánh lá, cánh lá ru tay bằng vàng phấn mơ màng. Sẽ thôi chứ, gió đa tình vi vút, chẳng thấy kia ngàn mắt nắng rung mình?
Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012
Ngày đẹp trời
Giấc mơ thì thường đẹp hơn thực tế nhưng có những lúc thực tế còn đẹp hơn cả giấc mơ. Ai đó phát biểu câu này chắc muốn người nghe liên tưởng đến những điều lớn lao, kì vĩ còn với mình ngay bây giờ ý nghĩa của nó hiển hiện qua những gì mắt thấy tai nghe – mình đang trải nghiệm một ngày đông tuyệt đẹp, đẹp hơn cả cái ngày công chúa Tiên Dung gặp chàng trai câu cá nghèo làng Chử Xá, đẹp hơn ngày cô Lọ Lem về hoàng cung gặp chàng Bạch mã
điển trai, nghĩa là cái ngày hôm nay đẹp hơn mọi giấc mơ cổ tích hoang đường. Sau mấy ngày mưa sập sùi, hôm nay trời hửng nắng. Ngay khi đêm tàn đã thấy những áng mây hồng ưng ửng phía đông rồi mặt trời lên tinh khôi những tia sáng đầu ngày thắp bừng cả không gian. Cây cỏ tắm mình trong nắng rời rợi sắc xanh viên mãn, đây đó những khóm tóc tiên điểm vào khuôn cỏ những nụ hồng xinh xắn như nụ cười của thiếu nữ đôi mươi. Hàng cau lùn chạy dọc lối đi nín
lặng mơ màng trong nắng mặc cho những tán lá bạch đàn sôi nổi tự tình cùng gió. Cô ả mèo xinh đẹp nằm ườn trước hiên bỏ quên lũ sẻ nâu đang lích tích cãi nhau trên khoảng sân ngập nắng đào.
Điện thoại khẽ rung “ Thưa cô, em xin phép đến muộn một lát, xe đạp của em bị hỏng ạ!”, “ Ừ, đi cẩn thận đấy nhé!”. Ca dạy buổi sáng đi qua thật nhanh trong những ánh mắt ngỡ ngàng, say mê của lũ trẻ. Con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo dưới tán lá giờ đầy ắp tiếng cười nói vô
tư lự của chúng. Mình đi thật chậm tận hưởng cái cảm giác nhẹ nhõm và trìu mến cơ hồ đang khiến mình tan ra trong niềm vui vô cớ. “ Chúc mừng em nhé!”- chuông điện thoại lại rung với những lời chúc đầu ngày, cảm ơn mọi người vì tất cả, mình vui không phải vì giải thưởng ấy mà vì trên hành trình này mình có mọi người làm bạn. Lại nhớ Lui Aragong có bài thơ về hạnh phúc: “Tôi vẫn tin hạnh phúc trên đời là có thực!” Hura Aragông!
Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012
Chuyện con vịt không biết bơi
Ngày xửa ngày xưa, ở một cái nhà kho chứa rơm cũ nát nọ có một con mèo đen sinh sống. Màu lông đen bẩn và cái chân què bẩm sinh khiến nó bị tước mất địa vị vật nuôi trong nhà bên cạnh các anh chị em của mình để rơi xuống thân phận canh chuột nơi kho lẫm.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)