tag:blogger.com,1999:blog-37594959617636723532024-02-19T12:43:24.694+07:00Dã thảo"Not to be afraid to be alive!"Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.comBlogger62125tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-38826863134455210402015-05-25T15:47:00.000+07:002015-05-26T15:47:48.138+07:00Viết cho con...<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="font-size: large;"><i>Này trái tim yêu
của mẹ!<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: 'Times New Roman', serif;"><span style="font-size: large;"><i> Hôm nay con bắt đầu đứng được một
chút. 5, 3 giây ngắn ngủi nhưng thật ý nghĩa với tất cả mọi người.
Mẹ buông tay ra, con run rẩy, chới với trong vài giây rồi ngồi bệt
xuống trong sự reo hò cổ vũ của tất cả mọi người. Con ngỡ ngàng
rồi sung sướng toác miệng cười trước những gương mặt thân thương , hồ
hởi xung quanh. Chắc là con biết mình quan trọng!</i></span></span></div>
<a name='more'></a><span style="font-size: large;"><i><o:p></o:p></i></span><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: 'Times New Roman', serif;"><span style="font-size: large;"><i> Đúng là con rất quan trọng, bé
tí hon của mẹ à. Hôm qua một chị học trò lâu lâu mới gặp đã hỏi mẹ
“ Hồi này công việc của cô thế nào ạ? Có gì vui không cô?” . Mẹ đã
trả lời rất thực “ Thú thực với em hồi này buồn vui của cô hình như
không gắn gì với công việc mà chủ yếu gắn với em bé thôi” . Thế đấy
em bé ạ, chuyện con lẫy, con bò, con mọc răng, con ăn bột dường như
đang trở thành mối bận tâm duy nhất với mẹ mỗi ngày. Có khi mẹ đến
trường rất vội với mớ tóc mai còn dính chút bột trắng từ bữa sáng
chật vật của con. Và rất thường xuyên là những đêm không ngủ cùng con
đi qua cơn sốt do cơ thể phản ứng với vacxin,do một chiếc răng mới nhú
hay thậm chí do một ý thích bất chợt khiến con tự nhiên muốn bò dậy
tri trô nói cười trong đêm.... Nhưng mẹ hạnh phúc vô ngần con ạ. Mỗi
cử chỉ, động tác của con, mỗi biểu hiện cảm xúc hay một dấu hiệu
trưởng thành của con dù thật nhỏ đều là một khám phá mới mẻ, một
niềm vui bất tận với mẹ .Chỉ một cái chun mũi “ Làm xấu” ngộ
nghĩnh vào buổi sáng đã nạp đủ năng lượng cho nụ cười nhảy nhót
trong tim mẹ suốt cả một ngày dài. Chỉ một cử chỉ nhoài người nóng
lòng đòi mẹ bế mỗi khi mẹ chạm thềm nhà đã xua tan tất cả những
mệt mỏi, nhọc nhằn , phiền toái của cơm nước, dạy dỗ, ngược xuôi...
Khi con trong lòng mẹ, ngắm gương mặt con bầu bĩnh, đôi mắt con lay láy
, những ngón tay nhỏ xíu hồng hồng mẹ thấy mọi điều trên thế gian
bỗng nhiên trở nên thật hợp lí. Khi con say sưa ngậm bầu vú mẹ, đôi
mắt nghiêng nghiêng dò hỏi, kiếm tìm, ngạc nhiên mẹ đọc thấy lòng mình
ngập tràn niềm yêu thương và biết ơn đối với cuộc đời. Ôi, dấu yêu của mẹ! <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: 'Times New Roman', serif;"><span style="font-size: large;"><i> Giờ đã tháng 5, con đường mẹ đi
làm mỗi ngày đã ngập trong sắc tím bằng lăng và âm thanh tiếng ve
báo hạ. Đi giữa đôi bờ miên man tím ấy mẹ lại nghĩ về con, về nụ
cười mơ màng mà Mười hai Bà Mụ đã dạy con trong giấc ngủ trưa nào
và mẹ ước sao con mẹ mau lớn để mẹ con mình có thể cùng nhau chơi,
cùng nhau học. Chúng mình sẽ cùng nhau nghe tiếng ve kêu và ngắm nhìn
sắc đỏ của Phượng vĩ, sắc tím của bằng lăng để biết mùa hè đã rộn
rã đến bên hè phố, bên sân trường. Rồi mẹ sẽ dẫn con đi trên đường
Láng Hạ, giẫm chân lên những chiếc lá Xà cừ óng ánh sắc vàng nằm
phơi mùa thu bên con ngõ nhỏ để khách qua đường bỗng ngập ngừng một
nỗi nhớ không đâu. Và mùa đông qua. Và mùa tết đến. Chao, mẹ có bao
điều muốn nói cùng con, bao điều muốn thấy cùng con, bao điều muốn
kể cho con. Cuộc sống kì diệu mỗi ngày con ạ. Mẹ sẽ kể cho con nghe
về những người ruột thịt, về bà ngoại con với cặp kính lão tuổi 75
ngồi gỡ xương, bón cháo cho cô con gái ngót 40 đang bận cho con bú, về
ông ngoại con với cái lưng còng rạp và nụ cười như có lỗi khi giải
thích về sự biến mất của bộ râu quen thuộc “ Ông cạo râu đi để thơm
cháu ông cho nó khỏi dặm!”, về bác gái con ngày ngày ngược xuôi hàng
trăm cây số để vừa đi làm vừa chăm em chăm cháu. Mẹ sẽ kể cho con nghe
về những người bạn của chúng ta, có người như giếng nước thẳm sâu-
cô đơn và kiêu hãnh, có người như bầu trời sau cơn mưa - tươi tắn và
hiền hòa, có người như bếp lửa đêm đông- ấm áp và tin cậy.... Con
hãy biết yêu thương và trân trọng họ nhé con vì nếu không có họ mặt
đất này sẽ trở nên vắng vẻ, quạnh
hiu nhiều ghê lắm đấy.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: 'Times New Roman', serif;"><span style="font-size: large;"><i> Và con thân yêu, mẹ sẽ kể cho con
nghe rất nhiều về bố, về đôi vai lực lưỡng đã mang cả những năm
tháng nhọc nhằn và khát vọng yêu thương để đong đầy thời gian bằng
những ước mơ rất thực. Mẹ sẽ kể con nghe về mảnh đất Tây Nguyên của
bố, nơi những triền cỏ lau trắng xác khát cháy một cơn mưa, nơi cây
lúa cây khoai hàng ngàn năm vẫn mải miết giao tranh cùng nắng gió,
những cánh rừng ngập trong sắc nắng vàng hươm... Chao ôi! Mẹ có bao
điều muốn nói cùng con. Lớn nhanh nhé con yêu của mẹ!</i></span><span style="font-size: 14pt;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="VI" style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-ansi-language: VI;"> <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-46601087779222629972013-09-12T20:14:00.003+07:002015-05-25T15:50:01.664+07:00Hương rừng Tây Bắc<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<h2 style="text-align: left;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 16.0pt; line-height: 115%;"> </span><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i> <span style="font-size: large;">Thế là Táo mèo đã chín! Thứ trái của núi rừng miền
Tây đã e ấp trở về trong cái nắng giòn tan của ngày thu tháng Tám. Từ rẻo cao
Tây Bắc, táo mèo tìm đến với các ngõ con Hà Nội gọi dậy trong lòng người ở phố biết
bao xốn xang mùa cũ núi rừng.<a name='more'></a></span></i></span></span></h2>
<h2 style="text-align: left;">
<span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i><span style="font-size: large;"><br /><o:p></o:p></span></i></span></span><span style="font-size: large;"><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i> Kết nên từ nắng gió quê hương , Táo mèo chẳng có được
cái nảy nở mọng căng của vú sữa, mãng cầu , măng cụt nhưng trong cái cỗi cằn
hình dáng ta đọc thấy cái kiên cường lặng lẽ của đồng đất quê mình, lắng trong
vị chat chat chua chua ta nếm được cái ngọt ngào của lòng rừng trong sâu sắc yêu thương.</i></span></span><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i> </i></span></span></span></h2>
<h2 style="text-align: left;">
<span style="font-size: large;"><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i> Táo chẳng đến được với sạp cao hàng lớn, táo chỉ
khiêm nhường nằm soài trên đất với rổ rá, nilon nhưng ta biết bao niềm vui tuổi
thơ đã thành hình với những trái táo ngăn bàn xanh ngắt, bao mối tình tuổi nhỏ
đã bắt đầu bằng vị ngọt chát đầu môi. Táo theo em tới trường rí rách giờ ra
chơi túm năm tụm bảy, táo theo mẹ về nhà ngọt say bình rượu hội hè đình đám
giêng hai.</i></span></span></span></h2>
<h2 style="text-align: left;">
<span style="font-size: large;"><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i><br /></i></span></span><span style="line-height: 115%;"><span style="color: blue; font-family: inherit;"><i> Ta nhớ thiết tha buổi xế hôm nào, ta lang thang tìm về nơi tim ta hằng lui tới.
Chiều vàng nắng thổn thức yêu thương nhung nhớ, đỗ quyên hồng trăn trở một bờ
môi, núi mềm xuống bên con đường ta bước, hồ dâng lên bên vạt cỏ ta ngồi. Hương
đã gửi trao như lòng từng hẹn ước, ta
thênh thang “Một cõi đi về”. Hẹn người nhé, mùa sau ta lại đến, cho khoảnh khắc
tuyệt vời đất lạ hóa quê hương.</i></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"> </span></span></h2>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com38tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-76911648455471375432013-07-17T17:19:00.000+07:002015-05-25T15:50:37.466+07:00Chị và tôi...<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>" Em đến bên đời, hoa
vàng một đóa...."</i><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Chị chẳng thướt tha váy áo,
chẳng sắc nước hương trời, chỉ giản dị quần Jin bạc màu, áo phơi màu nắng nhưng
vẫn khiến người thiết tha nhìn ngắm bởi mắt sáng tinh anh, bởi miệng cười tươi
tắn, bởi mặt tròn hồn hậu, bởi tóc tém
nghịch ngợm, lang thang.</span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>"Hạt bụi nào hóa kiếp
thân tôi......" </i><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Chị ghét cô Tấm ngoan hiền
một đời chỉ biết loanh quanh bên tương cà mắm muối. Thế giới của chị là chiếc
bếp từ công nghiệp và những cuộc du lãng bên cỏ hoa, bạn bè chân năm tay bảy. Miền
Tây gọi, miền Nam yêu, miền Bắc giữ, miền Đông chiều, chị là con người của đời
trong tất cả những mến thương, khao khát. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>" Em hồn nhiên rồi em
sẽ bình minh...."</i><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Chị học Phật, chị đọc Kinh,
chị tìm thầy, chị hỏi thợ. Đường Đạo đường Đời nơi nào cũng tìm thấy dấu vết "gót
chân Asin" còn nóng nguyên một mong cầu hiểu biết. Người cầu người vượt
qua " Bể khổ" lắm tai ương, thử thách, chị cười mình" Kiếp người
sao mà sướng vậy ru?!". Người chật
vật áo cơm, chức phận, chị thung dung ngày tháng gió mây. Cũng may nhân lành đã
gieo và quả kia đến thì dĩ thục, hoa thơm và gió sáng chẳng phụ lòng người tha
thiết với ban mai.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>" Hãy trao cho nhau
muôn ngàn yêu dấu..."</i><o:p></o:p></span></span></div>
<div style="text-align: left;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: left;">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Chị tưng bừng nắng ấm, trời
xanh, tôi rụt rè trăng khuya, sao sớm. Chị tỏ tường đường ngang ngõ tắt, tôi lơ
ngơ quên lối đi về. Chị sâu sắc thế thái nhân tình, tôi hợt hời thế cuộc nhân
sinh. Chị xôn xao, nồng nàn tỏ bày, bộc bạch, tôi lúng túng , vụng về tay nắm mắt nghiêng. Đà lạt, Nha Trang, mùa mưa mùa nắng, Hà Nội, Hòa Bình nơi núi nơi sông. Ta đã đi qua những ngày nhung nhớ để bây giờ viết tiếp những chờ trông!</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com33tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-34245175965974251612013-07-12T16:43:00.001+07:002015-05-25T15:50:55.407+07:00Với Jeremy...<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial; font-size: large;"> ( Nhân đọc "Cuộc đời
chín ngày" của Thierry Cohen)</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Trong cuộc đời chúng ta
không thiếu gì khoảnh khắc sự ra đi của một người đồng nghĩa với sự
quay lưng của cả thế giới. Đúng! Có những lúc một người ngoảnh mặt là cả thế
giới sụp đổ trong mắt của ta. Nhưng dù thế, Jeremy, anh cũng không có quyền tự
sát!</span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Quyền tự sát? Vâng, tôi đang nói với anh
về quyền tự sát! Con người ta sinh ra trên đời là để yêu thương và học hỏi, bổ
sung và hoàn thiện, anh chưa từng làm đầy cuộc sống của chính mình và cũng chưa
từng làm cho cuộc sống của người khác đầy đặn hơn, cớ sao anh lại buông tay?.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Jeremy, anh có thấy mùa xuân bước ra
trước cửa hoa chanh phảng phất, hương
bưởi nồng nàn, mùa hạ ùa ra ngoài phố ngập trời hoa phượng, trĩu trịt xoài, me
, mùa thu e ấp thị thảo, cốm thơm, mùa đông bồn chồn hồng ngâm, chuối dấm......
Đức hiếu sinh của trời đất bao dung, hồn hậu đang hằng ngày dệt nên sự sống
muôn màu. Vậy mà Jeremy, anh lại tự sát! Hành động của anh là sự xúc phạm sự
sống nặng nề nhất. Cuộc sống là một kho báu mà chúng ta thường khi không đánh
giá được hết giá trị của nó. Mỗi lựa chọn của chúng lại mở ra một khả năng bước
vào một thế giới khác. Mỗi khi thức giấc vũ trụ lại đến với chúng ta với biết
bao con đường, biết bao lựa chọn, sự suy
xét của chúng ta chính là một phương thức giúp chúng ta biết đâu là lựa chọn đưa ta đến hạnh phúc.Và
Jeremy, anh đã có một lựa chọn tồi tệ nhất dù đôi khi lại hấp dẫn nhất, đó
chính là lựa chọn từ chối lựa chọn, từ chối tiến lên phía trước, từ chối sống.
Với lựa chọn ấy, Jeremy, anh đã đánh cắp quyền định đoạt của tạo hóa. Trong
chuỗi tuần hoàn bất tận của sự sống muôn đời sự có mặt của anh trên trên mặt
đất này chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi. Tạo hình khoảnh khắc ấy là trùng trùng
điệp điệp các duyên do và vì thế đó là một kì diệu duy nhất của tạo hóa mà đáng
ra anh phải hân hoan hưởng thụ và tri ân. Thế mà niềm vui lại biến thành nỗi
đau, tri ân lại trở thành nhạo báng, Jeremy, anh có biết cha mẹ anh đã buồn khổ
suy sụp đến thế nào trước sự ra đi của anh? Họ đã mang nặng đẻ đau anh, đã chăm
chút yêu thương anh, đã tin tưởng, kì vọng
anh. Vậy mà anh đã tự sát!?<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Jeremy, vào cái ngày mùng 8 tháng 5 năm
2001 ấy anh đã tưởng mình tuẫn tiết vì tình yêu, chẳng biết rằng đó là
một hành động quá đỗi nực cười. Victoria, cô ấy đã rất xúc động trước lời tỏ
tình đẹp đẽ và hành động tự sát vì thất tình của anh nhưng dù thế cô ấy vẫn
nhận thấy tính chất Don Quychote đậm đặc trong hành vi ấy. Anh đã đau khổ biết
mấy trước tiếng cười vang của cô khi anh kể về tình yêu đã thiêu đốt trái tim
anh từ khi cả hai mới bắt đầu lên chín. Chín tuổi, anh đã yêu cô bằng cả trái
tim và vẫn là trái tim ấy cồn cào những nhịp đập của yêu thương, của khổ đau , của thất vọng năm anh lên mười, rồi
mười hai, mười lăm, mười bảy... Trong khi đó thì <st1:state w:st="on"><st1:place w:st="on">Victoria</st1:place></st1:state> lại dần lớn lên, xinh đẹp hơn nhưng
cũng xa lạ hơn với những nụ hôn trong sáng, những tình cảm thân tình trìu mến,
những giai điệu êm đềm của tuổi ấu thơ...cô đã đính hôn với người khác. Anh
không thể trách <st1:place w:st="on"><st1:state w:st="on">Victoria</st1:state></st1:place>
mà chỉ có thể trách mình đã ngoan cố một tình yêu!<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Jeremy, anh đã tự sát và chết đi ở
tuổi hai mươi tràn căng sự sống. Và Chúa biết anh đã bỏ lỡ những gì với sự ra đi ngu xuẩn ấy, Người đã ban cho
anh cơ hội để nhận biết được tất cả - Người đã cho anh sống lại Chín ngày khác nhau trong cuộc đời đáng lẽ ra
đã là của anh . Trong chín ngày ấy anh đã đi từ ngạc nhiên này đến những bàng
hoàng khác vì những gì mình đã có và đã mất: Một gia đình hạnh phúc với người
phụ nữ anh yêu, những đứa con luôn thiết
tha tình cảm ruột thịt, một người cha khả kính và một người mẹ đôn hậu, những
người bạn biết quan tâm chia </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;">sẻ ... Ôi, Jeremy, cơ hội này là sự đọa đày lớn
nhất mà số phận đã run rủi cho anh, còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến sự ra đi
của những giá trị quý báu trong đời nhất là khi sự ra đi ấy bắt nguồn từ tội
lỗi của chính ta?! Jeremy, tôi rất hiểu nỗi đau vò xé tâm can anh khi thức nhận
về sự sa đọa, độc ác của mình và hậu quả ghê gớm mà nó gây ra cho những người
thân yêu. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Cũng may, Jeremy, cuối cùng anh đã
hiểu được giá trị của sự sống muôn màu và biết nói lời cầu xin tha thứ. Ngày
hôm nay Đức Chúa lòng lành và sự sống bao dung độ lượng đã ban rải hồng ân tha
thứ cho anh và tôi những mong rằng cảm giác ghê sợ hương vị của rượu mạnh và
thuốc độc sẽ đi theo anh trong suốt cuộc đời để hằng nhắc nhở anh rằng "
Sự sống dẫu sao cũng là đáng kể!" *<o:p></o:p></span></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Và cuối cùng, Jeremy, nói sao thì nói
tôi chinh là anh! </span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com20tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-56900191733338461842013-05-02T09:37:00.000+07:002015-05-25T15:51:30.044+07:00Hồn nhiên<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Trong một bài hát quen thuộc của
mình, bài hát " Tôi ơi, đừng tuyệt vọng" nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn viết " Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh" . Như thế theo
nhạc sĩ tài hoa nọ "hồn nhiên"
là điều kiện căn bản để con người đến được với "bình minh".</span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;">
Ấy cũng là điểm gặp gỡ của đạo học đạo sống Đông Tây cổ kim. Trong
Kinh Thánh, Đức Giêsu Christ rao giảng"Nếu anh em không trở lại mà
nên như trẻ em thì sẽ chẳng vào được nước Trời" và các bậc thánh
nhân đông phương u mặc cũng kêu gọi trở về với cái " Xích tử chi
tâm" ( Cái tâm con trẻ), cái " bản lai diện mục". Thế
nhưng " Hồn nhiên " là như
thế nào? làm thế nào để có thể hồn nhiên? Một ngày ngồi buồn tôi
đem hai cuốn sử thi cổ đại của phương Đông và phương Tây ra đọc và thử
tìm xem trong cái thủa bé thơ của văn minh nhân loại ấy, cảm xúc,
thái độ ứng xử trước thế giới, con người của tổ tiên ông cha mình ra
sao. Và tôi nghĩ, thưa bạn, hai đoạn văn mô tả cảnh chiến tranh dưới
đây có thể coi là một gợi ý cho một khía cạnh nào đó trong cái hồn
nhiên rất đáng yêu của tổ tiên mình.
<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> <i><o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Arial;"> </span></i><u><span style="font-family: Arial;">Đoạn văn thứ nhất</span></u><span style="font-family: Arial;">: Trích từ một thiên sử thi vĩ đại của đất
nước Ấn Độ có tên Ramayana ( Khúc
hát về kì tích của anh hùng Rama) tương truyền do đạo sĩ Vanmiki viết
nên <i>.</i>Trích đoạn mô tả lại thời
điểm kết thúc trận chiến giữa người anh hùng Rama, nhân vật trung tâm
của thiên sử thi và vua khỉ Vali.<i> <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Arial;"> "Vali
đã ngã xuống,thân hình trang sức đầy vàng, nằm sóng soài trên đất
như một thân cây bị đốn, và Kikinhya trở nên u ám như bầu trời không
trăng. Chiếc vòng cổ bằng ngọc thạch do Indra ban tặng vẫn còn lấp
lánh quanh cổ cho nên ánh sáng chói lọi, sự sống và sức mạnh hình
như chưa cái nào từ bỏ y. Với chiếc vòng cổ bằng vàng đó, y nom như
một ráng mây chiều mà bờ viền được nhuốm ánh đỏ thẫm. Vẻ đẹp của
y hiện ra như bị phân chia một nửa cho chiếc vòng cổ, còn một nửa cho
thân hình y, bị mũi tên cắm vào giữa tim. Bị trúng tên của Ra ma, y
đã đạt tới cõi cực lạc. vào lúc đó, y nom như một ngọn lửa sắp
tắt hay như đức vua Yâyti bị giáng từ trên trời xuống do công quả tôn
giáo bị suy giảm; hoặc giả như Chúa Thời gian đã hạ vầng dương xuống
đất vào ngày tận thế. Vali vô địch như Indra, có bộ ngực rộng, tay
dài vươn tới đầu gối, vẻ mặt sáng long lanh và đôi mắt màu vàng.
Rama và Lakmana ngắm nhìn y , và với thái độ hết mực tôn kính, họ
bước những bước chân nhẹ nhàng tới gần Vali.</span></i><span style="font-family: Arial;"> <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Vali bèn nói với chàng Rama thiện chiến,
những lời lẽ táo bạo và gay gắt nhưng đúng đắn và phải chăng. Y nói
"Hỡi Rama, ta đang đang bận giao tranh với một kẻ khác, vì lẽ gì
mà ngươi lại đánh hạ ta?...." </span></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> ( Chương 13- Khúc cathứ tư- Ramayana) <o:p></o:p></span></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> <u>Đoạn văn thứ 2</u> : trích từ thiên sử thi nổi tiếng
của đất nước Hi Lạp có tên "Iliat" ( Bài ca về thành Iliông) tương
truyền do nhà thơ mù Hômerơ sáng tác. Trích đoạn tượng lại cuộc
chiến giữa chàng Asin thần thánh và chàng Hecto dũng cảm. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> <i>"Nói
đoạn Hecto rút thanh kiếm sắc vừa to vừa nặng đeo sát bên sườn. Chàng
thu mình lại rồi bỗng vùng lên, chẳng khác một con phượng hoàng đang
bay cao bỗng xuyên mây mù sà xuống cánh đồng để bắt một con cừu non
dại hay một con thỏ nhút nhát. Hecto xông lên như vậy, vung thanh kiếm
sắc và Asin cũng xông lên, lòng hừng hực một ngọn lửa căm thù man
rợ. Chàng đưa chiếc khiên đẹp, chạm trổ công phu ra phía trước che
ngực, chiếc mũ trụ sáng chói có bốn chóp rung trên đầu chàng, trong
khi những tua chỉ bằng vàng rất đẹp và có nhiều vô số kể, do Hephaixtốt
đính quanh túm lông chim, cũng bay phấp phới. Quyết hạ cho được Hecto
thần thánh, Asin vừa nhìn da thịt đẹp đẽ của chàng để tìm một chỗ
dễ đâm nhất, vừa hoa tay bên phải một cây lao nhọn, mũi sáng ngời như
sao Vexpe, ngôi sao đẹp nhất trong muôn sao lấp lánh suốt đêm
dài..." </i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><i><span style="font-size: large;"> (Khúc ca XXII- Iliat)<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Arial;"> </span></i><span style="font-family: Arial;"> Bạn mến,
có phải bạn cũng giống như tôi nhận ra thái độ, cảm xúc của người xưa thật hồn nhiên? Hồn nhiên
trong sự trung thực, khách quan đến tột cùng. Sự việc và con người
đang được nhìn nhận và mô tả " Như nó vốn có", không hề có
chút thêm bớt, thiên lệch. Rama dũng mãnh nhưng kẻ thù của chàng - Va
li cũng thật kiêu hùng, Asin quyết liệt nhưng Hecto, người đối địch
với chàng cũng kiên định không kém. Và người trần thuật hết lời
tụng ca cả hai bên, với ông ta thì chính sức mạnh, đạo đức của nhân
vật chứ không phải bất cứ lí do nào khác quyết định vị thế, giá
trị của nhân vật. Cuộc chiến của các bên trong thế giới sử thi vì
thế là cuộc chiến cao thượng giữa Chúng ta và Chúng mình, và dù
kết quả thế nào thì chiến thắng cuối cùng cũng vẫn thuộc về lẽ
phải. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Thử xem xét thái độ của các bên
tham chiến ấn tượng về sự hồn nhiên sử thi còn thấy rõ hơn: Rama đã
tiêu diệt Vali bằng mũi tên thần thánh của mình nhưng chàng vẫn nghiêng mình thán phục
trước vẻ đẹp và sức mạnh của Vali. Vali bị Rama giết bất ngờ nhưng
sau khi hiểu ra cái đạo lí Ksatrya mà vì nó Rama đã giương cung thì cũng
hoàn toàn tâm phục. Hecto và Asin đối đầu với nhau nhưng cả hai đều
đã từng dùng những lời trân trọng để nói về tài năng sức mạnh của
đối phương và sau khi Hec to chết Asin đã trả xác chàng cho quân Troa an
táng.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Rời khỏi thế giới sử thi để
trở về với cái Ngày Hôm Nay ngổn ngang phức tạp mới thấy có bao
cuộc chiến tranh đã đi qua từ rất lâu, lâu đến độ nhiều vết thương
trên thân thể mà thịt da hồn nhiên đã kéo lành thế nhưng lòng người
chấp trước vẫn cứ nhất quyết trở về với cái phân biệt Địch Ta,
Chính Tà để rồi những vết thương lòng vẫn cứ luôn bị chà xát không
yên. "Em hồn nhiên rồi em sẽ
bình minh", Trịnh Công Sơn đã viết thế và giá chũng ta cũng có
thể thấy thế trong mỗi thời khắc sống của mình!</span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com78tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-55085595068161440972013-04-26T10:15:00.000+07:002013-04-26T10:15:54.569+07:00Đêm tháng Tư<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"> <span style="font-size: large;"><i> Thầy tới trước mặt tôi,
ngồi xuống một vạt cỏ mềm. Không nhìn rõ mặt thầy nhưng tôi có thể
cảm thấy nụ cười và ánh mắt độ lượng, hiền hòa bao luyến quanh
mình. Chúng tôi ngồi im lặng rất lâu, lắng nghe tiếng đêm thì thầm
gửi lòng vào gió và cảm nhận mùi hương tháng Tư man mát tỏa lan. Tôi
thấy mình hóa con suối nhỏ chảy miên man dưới ánh mặt trời và ước
sao mình cứ như thế mãi, tan chảy và ấm áp.</i></span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i> <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thưa thầy, hạnh phúc
có thực không ạ?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thế em nghĩ sao?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Em thấy mình đang hạnh
phúc hay ít nhất cũng là em đang nghĩ mình hạnh phúc.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Ngay khi em nghĩ em hạnh
phúc thì hạnh phúc là có thực.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Dạ, thưa thầy nhưng em
sợ nó không bền lâu. Khoảnh khắc này rồi sẽ qua đi và nỗi buồn sẽ
tìm đến và em sẽ phải chờ mong, phải tìm cách tạo tác một niềm vui
khác. <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thế vì sao niềm vui của em lại không bền?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Vì những lí do để nó
tồn tại không còn nữa. Ví như thầy sẽ không ngồi bên em mãi và cái
đêm trong veo này rồi sẽ hết.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thế có nghĩa là niềm
vui ấy sẽ không có nếu chẳng có hơi mát của đêm, chẳng có hương hoa
cỏ tháng Tư và chẳng có thầy?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Có vẻ đúng là như thế.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thế thì niềm vui ấy
làm gì có thực?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Dạ, thưa thầy, nó thực
chứ ạ. Nó hiện hữu ở đây trong trái tim em với tác nhân là gió, là hoa, là thầy. Chỉ
có điều nó sẽ biến mất cùng với sự mất đi của tất cả những nhân
tố ấy.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Umh, vẫn đề là ở chỗ
ấy đấy em. Niềm vui sinh thành trên sự kết hợp của những yếu tố hữu
hạn thế mà em lại muốn nó kéo dài vô cùng thì quả vô lí đúng
không?! <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Dạ, thưa vâng.<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thế sau khi tạo hình
niềm vui cho em, những tác nhân ấy sẽ đi về đâu?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Em cũng không biết nữa,
có lẽ cơn gió này sẽ ngừng thổi để nhường chỗ cho một cơn gió
khác, thầy sẽ về nơi mà từ đó thầy đã đến và cỏ hoa tháng Tư sẽ
nhường chỗ cho cây lá tháng Năm?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Thực ra, em biết đấy,
trong cơn gió ngày mai sẽ thổi ở vùng cỏ này sẽ có cả những rung
động không khí của đêm nay, trong những bông hoa tháng Năm có cả sức
sống đã được chuẩn bị từ lá cành của tháng Tư, trong thầy và cả em
của ngày mai có cả khoảnh khắc của ngày hôm nay. Tất cả vừa không
là nó vừa là nó vậy. <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Cho nên nếu chúng ta
buồn phiền về những lí do như vậy thì thật không phải đúng không
thầy?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>- Umh, thầy nghĩ thế!<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i> Tôi nghe thấy tiếng thầy cười khe
khẽ và thấy lòng tràn ngập niềm vui cùng sự biết ơn vô tận. Bầu
trời tháng Tư ôm tròn trên đầu chúng tôi như một ẩn dụ thần thoại
với trăm ngàn vì sao lấp lánh và một vầng trăng thượng tuần mảnh dẻ
như một cái móng tay khảm bạc. Chúng tôi lại cùng nín lặng để mình
tan ra trong cái êm mát của đêm tháng Tư huyền diệu.</i></span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com28tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-24835592296608835902013-04-06T17:09:00.001+07:002013-04-06T18:48:48.567+07:00Thánh vật!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="background: white; margin-bottom: 11.25pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 11.25pt; mso-line-height-alt: 12.0pt;">
<span style="color: #545454;"><span style="font-size: large;"> Cái tin thánh vật của chùa Long Vân bị
mất lan nhanh như gió qua thảo nguyên khiến cả vùng trũng xốn sang, lo lắng.</span></span><br />
<a name='more'></a><span style="color: #545454;"><span style="font-size: large;">
Cũng đúng thôi, ai mà chẳng biết ngót nửa thế kỷ nay thánh vật ấy chính là linh
hồn của ngôi chùa và là niềm tự hào của cư dân vùng này. Nay cái cột chống linh
hồn đó đã mất, người ta bỗng thấy hoang hoải, thiếu thốn. Họ rỉ tai nhau nhiều
điều về những điềm gở, những tai ương sẽ đổ xuống nay mai cho tên trộm to gan
và cho cư dân cả vùng vì sơ xuất đó. Họ cũng phàn nàn về thái độ điềm tĩnh đặc
biệt của sư trụ trì trước sự mất mát lớn lao này. Còn nhớ cách đây hơn 40 năm
khi thỉnh được thánh vật về chùa, sư cụ- khi ấy vẫn còn là một chú tiểu đã hoan
hỉ cùng mọi người tổ chức tiệc chay đón rước. Hơn 40 năm gắn bó, nâng niu, gìn giữ
thánh vật vậy mà khi vật mất ngài lại có thể ung dung? Phải chăng kẻ đắc đạo đã
thấu thoát được lẽ vô thường của vạn pháp mà an nhiên trước mọi được mất trong
đời? Biết được nguyên cớ của thái độ ấy có lẽ chỉ có Trời xanh và một ông lão
làm đồ gốm nổi tiếng trong vùng.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; margin-bottom: 11.25pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 11.25pt; mso-line-height-alt: 12.0pt;">
<span style="font-size: large;"><span style="color: #545454;">
Ngót nửa thế kỉ trước trong vùng có m</span><span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #222222;">ột chàng trai khéo tay làm nghề gốm. Đôi bàn tay tài hoa của
chàng đã mang lại niềm vui, niềm sung sướng cho bao nhiêu người nhưng dù thế
gia cảnh chàng vẫn vô cùng thanh bạch. Rồi mẹ chàng đổ bệnh, trong cơn quẫn
bách chàng đã nghĩ ra một cách báo hiếu mẹ già. Chàng vào chùa làng và nhanh
chóng nhái được bút tích vị tăng sáng lập chùa. Dùng đôi bàn tay khéo léo,
chàng nặn một cái ấm trà đặc biệt với chiếc vòi cuộn vào trong lòng ấm và âm
thầm nung, không quên ghi ký hiệu lò nung lâu đời mà chàng biết. Bỏ chiếc ấm và
một phong thư có đề rõ “ Nếu không phải chủ ấm, mở ra tất gặp hoạ” vào một cái
hộp cũ kỹ, chàng tìm đến một bà quan huyện nổi tiếng mê tín để gạ bán. Câu
chuyện hoang đường về chiếc ấm đất đã mê hoặc ngay được bà huyện lắm tiền tín
tâm và chàng đã kiếm được một khoản tiền khá lớn để cứu mẹ già qua cơn nguy
kịch. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; margin-bottom: 11.25pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 11.25pt; mso-line-height-alt: 12.0pt;">
<span style="font-size: large;"><span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #222222;">
Bà quan huyện hí hửng đem chiếc ấm đến cúng vào chùa. Chiếc ấm trở thành
thánh vật. Ngôi chùa trở nên nổi tiếng, ngày tuần khách thập phương nườm nượp
tới chiêm bái bảo vật. </span><span style="color: #222222;"><br />
<span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial;">Hơn
bốn mươi năm sau, chàng trai thủa nọ nay đã trở thành một ông lão gần đất xa
trời đã đến gặp vị sư trụ trì kể lại toàn bộ sự việc. Nhà sư già từ lâu vốn đã
rất ngạc nhiên về di thư kỳ lạ của sư tổ nay nghe câu chuyện lại càng nghi hoặc
nhưng vẫn không tin hẳn lời ông thợ gốm. Phải đến khi mở lá thư ra, đọc thấy
những điều ghi trong đó hoàn toàn khớp với những gì mà ông ta nói sư cụ mới
hiểu rằng vật thiêng bấy lâu sư nâng niu vốn chỉ là đồ giả. Đến đây thì sư trụ
trì đã rõ, và vì không muốn đánh lận con đen nên ngài đã đi đến một quyết định
dứt khoát mà có lẽ chỉ ngài và ông lão làm gốm mới biết.</span><br />
<span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial;">Một
ngày thánh vật biến mất.</span><br />
<span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial;">Một
cuộc truy tìm thánh vật diễn ra , quan sở tại tra xét rất ráo riết nhưng không
sao tìm được kẻ trộm.</span><br />
Câu chuyện về t<span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial;">hánh vật vẫn còn được lưu truyền lại mãi về sau cho
đến khi hậu thế chẳng còn có ai tin nó là có thật!</span></span><span style="color: #545454;"> </span><span style="color: #545454;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background: white; margin-top: 11.25pt; mso-line-height-alt: 12.0pt;">
<span style="font-size: large;"><span style="color: #545454;"> ( Câu chuyện này Dã thảo tôi đã được nghe kể từ chính miệng của ông lão làm gốm tài hoa nọ, bèn chấp bút viết lại theo mong muốn của ông cũng là để " Mua vui cũng được một vài... sátna" cho các bạn vậy!)</span><span style="color: #545454;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com38tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-89626632457885978962013-03-28T11:52:00.002+07:002013-04-06T18:48:33.351+07:00Phân tâm.<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Arial;">5g5phút</span></i><span style="font-family: Arial;">.
Hôm nay mình tập muộn hơn hôm qua 5 phút và mình sẽ gắng ngồi lâu hơn hôm qua
một chút. 25 phút? </span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-size: large;"><span style="font-family: Arial;">Thôi, 20 phút ! Để thời gian còn vận động nữa. Nào! ngồi
xuống, lưng thẳng, đầu hơi cúi, hai bàn tay xếp lên nhau, bàn tay trái đặt trên
lòng bàn tay phải, đầu lưỡi chạm nướu trên, mắt nhắm hờ. Thế, thế! Đúng rồi, trông mình bây giờ giống như Đức
Phật khi Ngài toạ Thiền dưới cội Bồ đề rồi đấy . Bắt đầu hít thở nào! Hít vào
thật sâu, bụng phồng lên, một..hai..ba...bốn, thở ra thật chậm, bụng thóp vào, một ...hai...ba...bốn... Hít vào, thở ra,
phồng lên, xẹp xuống... Lộp độp, lộp độp. Đó, tiếng mưa rơi trên mái tôn. Mình biết
rõ những hạt mưa như thế này lắm, nó to như những quả bí ngô và khi rơi xuống nó vỡ bung ra, bắn
lên những tua nước trông như vương miện của một cô công chúa vậy. Một cái vương
miện trong veo, lấp lánh, thật đẹp. Ấy chết, mình đang phân tâm này, phải quay
lại với hơi thở thôi. Một...hai...ba...bốn...Không biết ngày xưa Đức Phật có phải
cố gắng như mình không nhỉ? Chắc là không vì khả năng tập trung của Ngài rất
siêu đẳng mà. Còn mình, hình như mình đang hơi căng thẳng thì phải. Đúng rồi,
lông mày mình đang chau lại. Giãn ra nào, Thiền là thư thái hoàn toàn mà. Đức
Phật Ngài thật tuyệt vời, dưới cội Bồ đề ấy Ngài có thể lắng sâu vào nội tâm mà
không để ý gì đến ngoại giới cả còn mình thì có thể bị thu hút vào tất cả các
động thái của thế giới bên ngoài, ngồi Thiền mà mình vẫn nghe thấy tiếng gà
gáy, chim hót rộn ràng xung quanh. Mà con gà này chắc là rất đẹp, nghe tiếng
gáy của nó có thể hình dung đó là một con gà trống có bộ lông sặc sỡ, mào đỏ
rực và đôi chân đi tất vàng tươi. Gáy xong nó sẽ nhảy xuống từ một bục danh dự
nào đó rảo những bước dài trang trọng trong ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô gà mái.
Oái, mình lại phân tâm rồi! một ...hai ...ba...bốn..</span></span><span style="font-family: Arial; font-size: large;">hít...thở... Hic! tập như
mình chắc một ngàn năm nữa cũng không đắc được khí, nhập được Thiền mất. Umh,
nhưng dẫu sao được ngồi yên tĩnh trong buổi sớm mai này nghe tiếng mưa rơi lắc
rắc trên mái, tiếng chim báo sáng ánh ỏi, cảm thấy những cơn gió se lạnh vuốt
nhẹ qua mặt cũng thật là tuyệt, chỉ mỗi tội là có một con muỗi cứ vo ve mãi bên tay
mình. Hôm nay con muỗi này bay đi kiếm ăn chắc đã liên tiếp đụng đầu với mấy muỗi
giai nên mới hên thế, tha hồ yến tiệc mà chẳng lo bị trả mạng. Umh, trong tài
liệu thầy gửi cho mình có clip võ sĩ chém muỗi. Nếu nhập thiền rồi có lẽ muỗi
đốt mình cũng không biết đâu. Haiza! vậy thì có thể suy ra rất nhiều vị
cao tăng đã bị sốt rét vì muỗi Anophen chích , hoặc các ngài sẽ phải mắc màn
để ngồi bên trong mà thiền mất. </span><span style="font-family: Arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: Arial; font-size: large;">Ôi, mình
đang lan man gì thế này? Đến Tẩu hoả nhập ma mất! Hít...thở...một..hai...Có khi
mình " xuất thiền" được rồi đấy, hàng thế kỉ </span><span style="font-family: Arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: Arial; font-size: large;">rồi mà. Xem nào! 5g12phút. Ôi, Trời!</span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com32tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-40244891310998767622013-03-10T15:42:00.000+07:002013-04-06T18:48:16.249+07:00Tháng Ba yêu dấu!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"> <i><span style="color: blue;"> <span style="font-size: large;">Xoài đã nở hoa và tháng Ba của nắng vàng
mật đọng đã quay về. <o:p></o:p></span></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i> Tháng Ba bồi hồi gặp lại mình trên những
con đường cũ có âm vang chim hót líu lo, tiếng vo vo bầy ong đi hút mật, tiếng
ri ri của loài sâu đất mải mê ca quên cả ánh mặt trời. </i></span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i>Tháng Ba lang thang tìm
hương gặp gió, dải vườn hoang cải cúc đã ra hoa, lũ bướm trắng dập dờn bên hoa
cỏ, nghe âm thầm cánh dội một vùa hương. Tháng Ba xao xuyến đẩy cửa khu vườn,
vướng chân vào cành hồng giăng lối, tháng Ba ngã vào một vùng miên man hương
bưởi rồi lặng lẽ tìm vào góc vắng hoa xoan. Tháng Ba ngẩn ngơ trời xanh mây
trắng, chuồn chuồn bay rợp ngát cỏ may, ngọc trâm tinh khôi phả hương vào nỗi
nhớ, nghe mênh mang hồn sợi tóc rối lòng tay. <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i> Tháng Ba về xui mình nhớ đến ta, nhớ
ngày xuân nao hồng tươi ban nở, ta nắm tay mình đi dọc triền xuân, nghe xốn
xang con gió Tây hồ mang hơi mát của xẩm xoan cò lả, mang hơi ấm của dân ca
quan họ, đắm vào nhau một khúc xuân tình. <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i> Tháng Ba về khiến ta nhớ đến mình, nhớ
vạt cỏ đuôi chồn đung đưa sắc nắng, nhớ hương sầu riêng đất hiền chở nặng, con
đường quen hương quấn quýt chân người. <o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="color: blue; font-size: large;"><i> Tháng Ba, tháng Ba, yêu thương biết mấy!
Tháng Ba, tháng Ba, nhung nhớ đong đầy! Còn
thêm nữa những tháng Ba yêu dấu, mẹ sinh anh cho em được có người!</i></span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com36tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-90969235662964204062013-02-28T13:08:00.000+07:002013-04-06T18:46:52.683+07:00"Cát bụi"<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgE5rNy8rYBtAbuFKeCXUS1LukXav-InBLzcK6D6hd8BBdd_TWvLwAfObQ0YcaR6WuHthaS73xdnIaowzgiv-XduulduBXjDTuowhoNbLtjs1-GAYoxUg0uLRRKp-8RAImcSzD3zbMyCP_U/s1600/CB.JPG" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgE5rNy8rYBtAbuFKeCXUS1LukXav-InBLzcK6D6hd8BBdd_TWvLwAfObQ0YcaR6WuHthaS73xdnIaowzgiv-XduulduBXjDTuowhoNbLtjs1-GAYoxUg0uLRRKp-8RAImcSzD3zbMyCP_U/s640/CB.JPG" width="481" /></a></div>
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Ấy là tên một bức hoạ sơn dầu mà tôi ngẫu nhiên biết tới. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Bức hoạ khiến tôi ngộp thở bởi sự hoà
phối màu sắc và hiệu ứng cảm xúc mà nó tạo ra trong tôi. </span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Toàn một gam màu tối với nâu và đen, đây đó vằn
lên một vài vệt màu tươi sáng nhưng chỉ khiến cho tổng thể bức tranh thêm sẫm
tối. Những nét vẽ dứt khoát nhưng đột ngột và đứt gãy đâm chéo, xiên ngang, song
song, quấn quện với nhau tạo thành một tấm lưới trùm lên toàn bộ bức họa. Có
cảm giác như tất cả những thế lực của hắc ám đã tập trung về đây, tập họp với
nhau trong những quan hệ ràng rịt thành một mạng lưới khổng lồ bủa vây sự sống. Sự
sống ấy tượng hình thành một sinh thể người lõa thể ở trung tâm nhưng lùi sâu
vào bên trong một chút của bức tranh. Người xem nhận ra anh ta là nhờ sự liên
kết yếu ớt của những khoảng sáng được tạo nên bởi các gam màu đồng, trắng,
vàng, cam. Anh ta ở đó, trong một tư thế thiếu tự nhiên, hai tay hơi dang ra
vừa như sắp buông xuôi mệt mỏi vừa như đang lên gân, gắng gỏi để không rơi xuống
trong trạng thái nghỉ ngơi. Tôi không biết động lực tư duy, cảm xúc nào đã thúc
đẩy người nghệ sĩ tạo hình bức tranh ấy, chỉ biết rằng ngay trong khoảng khắc
này, bức tranh đang hiển hiện trước mắt tôi kia, trong luồng sáng hắt mạnh của
ánh đèn tường chính là sự lên tiếng của
những ẩn ức cá nhân về thân phận con người. Có lẽ ở một thời khắc đặc biệt của cuộc
đời mình, những khát khao giải thoát và bất lực của người nghệ sĩ đã thét gào
đòi hỏi được giải phóng bằng đường nét và màu sắc. Cái Tôi vùng vẫy cố gắng
vượt thoát ra khỏi những áp lực nặng nề của cõi sống mà không thể. Nó mong muốn
được tan ra, được biến mất nhưng vẫn còn nguyên đó những đòi hỏi, những ràng
buộc, những nghĩa vụ, những khao khát. Nó mong muốn được kết tụ, được định hình
nhưng tất cả vẫn là một mớ bùng nhùng của những cái tưởng là mình mà không phải
là mình. Nó vừa muốn vượt lên, vừa như lùi sâu hơn vào mớ bùng nhùng của tấm
lưới nhện được dệt lên bởi hằng hà sa những cái trong nó và ngoài nó. Cái Tôi bất
lực! Nó nhìn thấy mình trong hình ảnh của cát bụi vô tri hay nó thèm được như
cát bụi vô tri chẳng biết? nhưng nó thấy dội lên nỗi thương mình...<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Tôi được biết người họa sĩ nọ đã vẽ bức
tranh trong một đêm đặc biệt khi hơi men chưng cất những cảm xúc, nghĩ suy về nỗi
thống khổ của nhân sinh, về sự bất toàn của con người và cuộc sống thành hình
thành ảnh. Ở thời khắc đó, lặn sâu trong bóng tối của đêm đông và của tiềm
thức, người nghệ sĩ đã dùng các ngón tay sinh ra để cầm cọ nhúng thẳng vào lọ
bột màu quệt lên mặt toan trắng những đường nét của cảm xúc, suy tư và "Cát
bụi" đã định hình như thế. Họa sĩ không hề để lại một bút tích nào trên
sản phẩm nghệ thuật của mình và vì thế bức tranh chẳng có nhan đề và cũng chẳng
có tên người sáng tác. " Cát bụi " chỉ là cách anh định danh nôm na
cho nó khi nói chuyện với bạn bè thân hữu nhưng dẫu sao danh xưng ấy đã đóng
đinh trong anh và tất cả chúng tôi một lối nghĩ một lối cảm về họa phẩm ấy. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"> Khi tôi bước ra khỏi phòng tranh, những
cơn gió từ bên kia đê sông Hồng mang hơi xuân ẩm ướt đang dịu dàng kéo mưa bụi
giăng kín phố phường. Ngẩng mặt đón những chấm mưa xuân lất phất như có như
không tôi thấy lòng mình dịu lại trong cảm giác thư thái lạ lùng. Sẽ là thế nỗi
đau nhân thế trầm luân nhưng cũng sẽ là thế những niềm vui nhân thế diệu kì. Là
"cát bụi" vô thường nhỏ bé nhưng cũng là " Cát bụi tuyệt vời
" phải không hả bạn?<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com31tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-52324478076053761932013-02-10T13:28:00.000+07:002013-04-06T18:46:12.574+07:00tiếng xuân<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? tiếng nụ mầm đang tách vỏ hồi sinh, tiếng hoa cười rộn vang cùng với nắng,
tiếng lá reo xanh ngát cả thân cành?</i></span></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i><o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? tiếng thì thầm gió nói lời yêu, tiếng tí tách giọt
sương trên nhành liễu, tiếng mưa rơi thấm ướt cả chuông chiều?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? Tiếng trẻ thơ cười trước sân nhà, tiếng mẹ cha ấm lời răn xưa cũ, tiếng tụng
kinh gõ mõ ở sân chùa?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? tiếng rộn ràng sới vật đầu năm, tiếng đồng cô nuột
mềm giá chầu cô Chín, tiếng chũm chọe xập xòeng trong lễ hội cầu an?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? tiếng đêm diệu kì vẫy gọi những bình minh, tiếng mặt nước chuyển mình
cùng với gió, tiếng chiều vàng hò hẹn với trăng khuya?<o:p></o:p></i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: large;"><i>Này anh có nghe tiếng
mùa xuân gọi? tiếng dương cầm vương vấn ngón tay thơm , tiếng ghi ta dặt dìu đêm
tình tự, tiếng lòng ai thổn thức
một chờ trông... </i></span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com40tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-60726819809297476182013-01-27T12:00:00.002+07:002013-04-06T18:47:50.703+07:00"Nhật ký" của Nicholas Spark<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;"> "Thứ
6 ngày 7 tháng 4. Chiều nay như đã hẹn trước, mình cùng với em Nga ra
bờ sông ngắm cảnh. Bờ cỏ xanh mềm chạy sát mép nước,nước sông trong
vắt soi rõ đàn cá nhỏ tung tăng bơi
lượn quanh những cọng cỏ đang trầm mặc ngâm mình trong nước.</span></span><br />
<a name='more'></a><span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;">
Trời bắt đầu có nắng, nắng vàng sánh đổ mật xuống không gian như
một tín hiệu báo rằng cái rét nàng Bân đã thực sự đi vào vùng dĩ vãng
rồi. Cỏ cây trần mình đê mê trong nắng, lũ chim chóc ánh ỏi trên
cành. Cảnh vật đẹp quá và trái tim mình thổn thức nhịp đập ngọt
ngào niềm yêu cuộc sống. Ôi, cuộc sống ơi, tạ ơn Người!"<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;">
Hôm nay giở lại một trang nhật ký cũ, phát hiện một mảnh thiên
đường đã bị quên lãng từ lâu, ta như thấy lại khung cảnh bờ sông Đà
của một chiều giao mùa 5 năm về trước. Cỏ cây, trời nước, cô bạn gái
nhỏ tí tách giọng cười... Đã có một ký ức roi rói sắc vàng vuột
qua trong trí nhớ nhưng vẫn còn ghim mình trong con chữ với thời gian. Ngày ấy
trong cảm xúc xao xuyến, ta tìm vào với nhật ký như một tự bạch với
chính mình và ngày nay ta lại tìm mình cũng trong từng con chữ ấy.
Ta ngày hôm nay đã không còn là ta
của 5 năm về trước nhưng chẳng có cái 5 năm về trước ấy thì đâu có
ta của " Thủa ấy..bây giờ.."?
Ai đó đã viết thật đúng " Sẽ phải mang về nơi đang đến/
Những gì để lại lúc đi qua". Và trong " những gì để lại lúc đi
qua" của cặp vợ chồng Noah- Allie không thể thiếu một cuốn Nhật
ký đặc biệt.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;"> Cuốn nhật ký ra đời do yêu cầu
khẩn thiết của Allie khi bà biết rằng mình đã mắc một căn bệnh
khủng khiếp, bệnh Alzheimei- chứng bệnh có thể phá hủy trí nhớ và nhân
cách con người. Sợ rằng quãng thời gian tuyệt vời đã qua của cuộc
sống vợ chồng có thể vuột đi trong kí ức, bà đã yêu cầu chồng ghi
lại câu chuyện tình yêu và hôn nhân thấm đẫm hương vị ngọt ngào của
họ. Ấy cũng là mong muốn của chính Noah cho nên Nhật ký đã ra đời. Và
cứ như nguyên cớ mà ta đã biết thì
Nhật ký không hẳn là Nhật ký mà nó là một hồi ký, hồi ký của
tình yêu. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;"> Lần giở những dòng hồi ký ấy,
người đọc bắt gặp một tình yêu lãng mạn kinh điển với mô típ quen
thuộc: Gặp gỡ- Biến cố- Tái ngộ có thể thấy nhan nhản trong bất
cứ tiểu thuyết tình ái cổ kim nào. Thậm chí những trường đoạn cảm
xúc trong tác phẩm còn khiến người đọc gợn lên sự so sánh với "Tiếng
chim hót trong bụi mận gai", với "Casablanca" với "
Rừng Nauy"...để rồi thất vọng lắc đầu " Không có gì đáng kể!".
Có lẽ sức hút đầu tiên của thiên truyện là ở những đoạn miêu
tả cảnh vùng duyên hải Bắc Carolina tuyệt đẹp. Những buổi bình minh
rạng rỡ trong ánh nắng xiên nghiêng qua khung cửa sổ mời gọi khát khao
được khám phá sức mạnh nhiệm màu của Tạo hóa trên một mũi thuyền.
Những buổi hoàng hôn tắm mình trong sắc xanh của bầu trời hòa với
mặt nước, nơi chỉ khẽ vén một đám lau lách thôi là ta đã có thể bắt
gặp cả một thế giới chim di trú đang náo
động sống với nhịp điệu riêng bất chấp người lữ khách đang lừ lừ
tiến đến trên chiếc thuyền độc
mộc... Gắn với đó là một thông điệp về cuộc sống tưởng cũ mà luôn
mới: Gía trị của cuộc sống không phải chỉ nằm ở những giờ làm
việc dài và lợi nhuận mà nó mang lại mà nó nằm ở những giờ đọc
Whitman và Eliot, theo đuổi ánh bình minh từ một mũi thuyền, tìm kiếm
những hình ảnh tinh thần trong tâm trí hay suy tưởng... Những việc làm
đó không thúc đẩy xã hội tiến lên nhưng lại khiến cuộc sống con
người thực sự trở nên có ý nghĩa. Tình yêu giữa Noah và Allie là
một tình yêu lãng mạn với sự hòa hợp tuyệt đối về thể xác và tinh
thần trong sự giữ nhịp của một thiên nhiên như thế. Tất cả những
điều đó khiến họ có một tình yêu mang tính chất lý tưởng , một
tình yêu bất biến trước thời gian, không tưởng đến độ nó có thể trở
thành mối hồ nghi của tất cả mọi người và Noah khi trả lời Allie về
điều mà anh nhớ nhất trong mùa hè đầu tiên mà họ có nhau đã nói
"Anh nhớ toàn bộ mùa hè ấy vì đối với anh tình yêu như thế chỉ
xảy ra duy nhất một lần trong đời, đó là lí do mỗi phút giây chúng
ta bên nhau đều được niêm phong trong ký ức. Anh sẽ không bao giờ quên
dù chỉ một khoảnh khắc!" <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;"> Cũng trong cố gắng niêm phong kí ức để lưu giữ mãi tình yêu của
họ trong quá khứ, vãn hồi trí nhớ của họ trong hiện tại cả hai đã
cùng ghi lại câu chuyện tình yêu của mình để rồi trong những tháng
năm cuối đời khi cùng nằm điều dưỡng ở viện dưỡng lão, ông cụ Noah
80 tuổi bị phong tê thấp nặng lại tìm đến phòng cụ bà Allie bị bệnh
Alzheime đọc cho bà cụ nghe câu chuyện tình yêu ấy. Mặc dù luôn nhói đau trước câu hỏi "
Ông là ai? Tôi quen ông sao? Câu chuyện ấy ông viết à?" Noah vẫn
kiên trì đến đọc nhật ký cho vợ nghe, đi dạo với bà trên những con
đường ngập nắng, nắm tay bà và nói về cảm giác hạnh phúc vô ngần khi được ở đây, bên bà
trong khoảnh khắc vừa đau đớn vừa ngọt ngào này. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="background-color: #fafafa; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; color: #333333; font-family: Verdana;"><span style="font-size: large;">
Tất nhiên, bạn của tôi, bạn đang đọc một tiểu thuyết lãng mạn,
và đối với một tư duy lãng mạn thì không điều gì là không thể xảy
ra cho nên vào cái đêm kỉ niệm 49 năm ngày cưới, ông lão Noah sau khi
bình phục từ một cơn đột quỵ đã tìm đến phòng bà Allie.Thay bằng la
hét khi trông thấy "người lạ", Allie đã hé môi đáp lại nụ hôn của chồng.
Và cả hai lại cùng khám phá cả một thiên đường tưởng chừng đã bị quên lãng từ lâu!</span><span style="font-size: x-small;"><o:p></o:p></span></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com31tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-38569503277403223142013-01-21T18:07:00.003+07:002013-01-23T14:43:42.997+07:00Viết cho thành phố tôi yêu!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-family: Times New Roman;"><span style="font-size: large;"> Vẫn mang trong mình mối băn khoăn về món nợ ân tình với với thành phố tôi yêu nhưng chưa một lần dám đặt bút vì sợ rằng cái vụng về của con chữ chỉ làm đầy thêm món nợ đã quá nhiều. Nhưng hôm nay tôi đổ thừa tại cái se lạnh của tiết xuân phương bắc, cái lãng đãng của sương mờ thành cổ đã khiến tôi cầm lòng không đậu bắt đầu một nhịp gõ về thành phố của tôi!</span></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-family: Times New Roman;"><span style="font-size: large;"> Sáng. Mưa bụi pha loãng vào không gian một chút gì rất cũ. Màu của thời gian đọng lại trên tranh thuỷ mặc hình như đắm đuối trở về trong cái ngày hôm nay qua dáng vóc của những nóc nhà mái nhọn chìm nổi trong biển mưa mù mờ ảo. Mặt hồ nước yên tĩnh giấu mình sau lớp khăn voan trắng như cố phong kín lớp lớp những Lí, Trần , Lê ...đau thương và hào hùng trước những con mắt tò mò và hời hợt của du khách 4 phương. Không biết con thuyền xưa đã đánh đắm cuộc đời vị trạng nguyên đầu tiên của đất Việt ở nơi nào chỉ biết ngày hôm nay hồ Dâm Đàm vẫn bình yên trong tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại từ phía bờ bên kia bát ngát lục bình. “ Khai Quốc”! Cái tên gợi một sự thiết lập, một sự mở mang, một sự khai phá! Ấy đó mà lại là tên một ngôi chùa. Nước Việt đã được mở ra từ mênh mang một thủa trong màu từ bi của Đạo Bụt . Không biết trong cái thủa khai thiên ấy bao nhiêu kì vọng hào hùng của ông cha đã bay lên trong cái danh xưng ấy chỉ biết ngày hôm nay cỏ chua me, cỏ ấu đang phập phồng hơi thở dưới chân Bảo tháp thấm đẫm sương hồ và những tán lá la đà như gọi hồn ta về với kỉ niệm thủa nào những đứa trẻ vin đầu cành đu mình trên mặt nước bỏ mặc bao bài học buồn bên những gốc cây. Một,hai, ba, bốn...Hít thở, hít thở....những mái đầu bạc phơ đang tranh đua với thời gian giành lấy khí sức mà sống khoẻ với đời. Chậm thôi nhé những vận động của đôi chân tuổi xế, hãy hít thật sâu để tương giao với vũ trụ ở thời điểm thanh tân nhất trong ngày. Không có nơi đâu nhịp bước Thái cực quyền xa lạ lại khiến tôi xúc động như ở nơi này khi nó hoà nhịp với những âm thanh đầu ngày gọi về cuộc sống thành phố thủa khôi nguyên. Tiếng rao xôi sáng ấy có lẽ từ thủa người lãng tử Nguyễn Tuân thèm có chiếc máy ghi âm để đi ghi lại tất cả những tiếng rao của người bán hàng rong Hà Nội đến giờ vẫn thế. Âm thanh lộc cộc của bánh xe dạo trên mặt đường của hàng bánh mì nọ vẫn như vậy chỉ khác là thay cho chiếc lò than truyền thống là chiếc lò hiện đại và chiếc tủ inoc sáng choang. “ Ai cơm nắm không...” tiếng rao của chị hàng cơm nắm khi nào cũng thôi thúc tôi phải ngồi xuống dù ít dù nhiều thưởng thức vài lát cơm xắt mỏng bằng chiếc dao bổ cau sắc ngọt. Những lát cơm trắng ngần thơm mùi lá gói chấm với muối vừng đã dạy tôi một bài học trông nhìn và thưởng thức để tôi biết yêu hơn mỗi ngày được sống.</span></span></div>
<div style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-family: Times New Roman;"><span style="font-size: large;"> Tôi đã từng đi nhiều nơi và tôi biết tôi sẽ còn đi tới nhiều nơi nữa nhưng tôi biết không nơi nào tôi dành trọn vẹn trái tim yêu như với nơi này. Thành phố đã nuôi trong tôi những cảm xúc ngọt ngào đầu tiên của “ cái thủa ban đầu lưu luyến ấy..”, thành phố đã ấp ôm tuổi trẻ của tôi trong màu đỏ của hoa phượng vĩ, màu tím của hoa bằng lăng và giờ đây lại nuôi tôi trong miếng cơm manh áo của đời thường. Đã bao lần về với cái rộng rãi của biển cả, núi đồi tôi thương cho sự chật chội, bí bức của thành phố mình, đã bao lần đứng trước cái hiện đại, phồn hoa có quy có củ của bao thành phố khác tôi giận cho cái lúp xúp tội nghiệp của những con ngõ nhỏ chật chội vào ra của thành phố mình. Nhưng tôi biết đằng sau tất cả những thương những giận ấy là tình yêu bền vững, thuỷ chung với thành phố. Thành phố đã trở thành vừng sáng gọi tôi về trong những thời khắc u ám trong cuộc đời, thành phố nơi tôi thấy buồn vui trong mình dịu xuống dưới cái xanh mát bình thản của tán lá cây trong công viên nhỏ, trong cái trịnh trọng của tay ai suýt xoa nâng một chén trà sương...</span></span></div>
<div style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-family: Times New Roman;"><span style="font-size: large;"> Ngày mai rồi nắng lên và việc đến, tôi biết thành phố của tôi lại sôi lên trong nhịp mưu sinh hối hả, trong tắc đường, trong khói bụi...nhưng ở thời khắc này tôi chỉ biết nó đang phập phồng những nhịp đập hồn nhiên nhất của mình với lốc cốc mõ chùa, với cô liêu mái phố, với lãng đãng hơi sương.Và với tôi, thế đã là quá đủ cho một tình yêu!</span></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com14tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-89108920792009614952013-01-01T05:31:00.000+07:002013-01-27T15:50:38.159+07:00Chuyện bờ cát một ngày!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="font-size: 21px;"> 6g sáng của một ngày động biển. Gió ào ào xô nghiêng những rặng phi lao và xé tơi bời những tàu lá chuối nhà ai trồng sát biển. Sóng ào ạt vỗ vào bờ cát và rút chạy ra xa, bỏ lại những đường vân bọt ngoằn nghèo như vết trườn của một loài lươn biển.</span><span style="font-size: 21px;">Mặt biển như sôi lên trong nhịp chạy cuồng loạn của những con sóng.</span><br />
<span style="font-size: 21px;"></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-size: 21px;"> Người phụ nữ đứng lặng , chiếc khăn len rộng màu gạch non buột tung, cuộn bay trong gió kéo liêu xiêu cả dáng người mảnh khảnh. Có cảm giác như chị là một cái dấu chấm than lạ lẫm trên nền nâu tối của bãi biển vắng người. Nhắm nghiền mắt chị hít căng lồng ngực bầu không khí buổi sáng thấm đẫm hương vị nồng mặn của biển khơi . Nhặt một quả mắm xanh mướt như một chiếc đũa ngọc mà sóng hữu ý đẩy giạt vào bờ chị nắn nót viết lên cát mịn một dòng tên. </span><br />
<div class="content force-wrap clrfix">
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Cô viết gì đấy ạ? Đứa trẻ tò mò hỏi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Đố con cô viết gì nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Đứa trẻ 5 tuổi có gương mặt của thần Apolon<span dtx-highlight-backgroundcolor="lime" id="dtx-highlighting-item"> chăm </span>chú ngắm nhìn mặt cát và bập bẹ đánh vần rồi reo lên. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - A! Con biết rồi, cô viết tên người. Tên ai đấy ạ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Suỵt! Bí mật! Đây là bí mật của cô và con nhé. Cô giao cho con nhiệm vụ giữ kín bí mật này. Con có làm được không? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Con làm được! Đứa trẻ reo lên vui mừng vì được tin cậy. Hai cô cháu nhìn nhau cười rạng rỡ. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Một con sóng ào đến và xóa tan dòng chữ , cậu bé băn khoăn :</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Cô ơi, sóng xóa mất bí mật của mình rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Người phụ nữ mỉm cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> - Không sao con ạ, ấy là sóng đem bí mật ấy cất vào sâu trong lòng đại dương đấy. Con thấy biển sâu và rộng không nào? ừ, đúng rồi, ấy là bởi biển cất giữ rất nhiều bí mật đó con. Giờ thì chúng ta đi về nếu không thì cả cô và con sẽ cùng rét cóng mất thôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Một lát sau, bãi cát lại trở về với vẻ với vẻ ầm ầm mà quạnh hiu vốn có và nền trời phía đông ưng ửng một binh minh. </span></div>
</div>
<div class="article-ft">
<div class="report-abuse">
<br /></div>
</div>
<div class="new-style-supplement yui-navset yui-navset-top" id="article-supplement">
<div class="yui-content" id="yui_3_5_0_2_1357442798854_143">
<div class="yui-content-comment comment-emoticon" id="article-comment">
<div id="ygubcmt">
<div id="comment-history">
<ul id="comment-list">
</ul>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-37263794816300950182012-12-30T23:50:00.000+07:002013-01-22T06:19:21.072+07:00Tên gọi<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Một mảnh đất chưa được
đặt tên sẽ được coi là mảnh đất hoang chưa có lịch sử, chưa có sự sống dù
trênđó sự sống vẫn hằng ngày sinh sôi nảy nở. Một loài cây chưa có tên sẽ được
coi là cây dại, bất chấp sự thật minh triết của sự sống có lẽ thể hiện một cách
đầy đủ hơn hết chính ở các loài cây không têntuổi ấy. </span><br />
<a name='more'></a><span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Khái niệm "Dại"
hay " Thuần" ở đây rõ ràng được xác lập hoàn toàn trên mối quan hệ
với con người. Ta lại nhớ trong " Hoàng tử bé", thiên thần nhỏ của
chúng ta đã yêuđến thế cái bông hoa hồng đỏng đảnh , yếu ớt của hành tinh mình
trong khi cậu lại hoàn toàn thờ ơ với với trăm nghìn bông bồng rực rỡ ở nơi
khác, lí do là bởi chỉ có bông hoa nhỏ bé ấy mới có ý nghĩa đối với cậu mà
thôi. Bông hoa ấy do chính cậu "thuần dưỡng" - quan tâm, săn sóc và
vì thế giờ đây với cậu nàng là duy nhất. Cũng như thế, con cáo nhỏ trước kia
chỉ là một trong trăm ngàn con cáo xa lạ trên trái đất nhưng từ khi nó kết bạn
với cậu, cậu " thuần hóa " nó và nó " thuần hóa" cậu thì
" Nó trở nên duy nhất trong đời". Ta cũng biết kết đọng trong một hạt
gạo dẻo thơm có muôn phần cay cực vất vả và rất nhiều mong muốn, mơ ước của
người nông dân nhưng với một con lạc đà thì chắc chắn đồng lúa kia cũng chỉ là
một thứ cỏ dại như bất kì loài cỏdại nào trên mặt đất bao la . Ý nghĩa của một
cái tên chỉ vang lên trong mối quan hệ với những gì liên quan đến nó, với đối
tượng sử dụng nó. Với phần lớn mọi người thì Rômêô là một chuỗi thanh âm vô
nghĩa, với dân thành Verona thì đó là một trang tuấn kiệt, với dòng họ Capiulet
đó là một mối thâm thù còn đối với nàng Juyliet đó nghĩa là Tình yêu. Cái tên
ấy đối với nàng quan trọng đến độ có thể khiến nàng ở cái tuổi 14 hồn nhiên đã
phải băn khoăn , trăn trở một mình trong đêm mà rằng " Ôi, Rômêô, hỡi
Rômêô, chàng Rômêô! Sao chàng lại là Rômêô nhỉ?". Và tất cả chúng ta đều
biết đối với đôi tai của kẻ đang yêu thì thanh âm ngọt ngào nhất chính là tên
gọi của người yêu mình( cho nên trong câu chuyện nếu bạn thấy tên riêng của một
chàng trai nàođó luôn xuất hiện trên miệng một cô gái dù dưới dạng thức cảm xúc
nào thì rất có thể đó là triệu chứng để bắt mạch trái tim tình yêu của cô ấy!)</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Bạn ơi, tôi nói với bạn
những điều vớ vẩn xưa cũ này để làm gì nhỉ? để gửi tới bạn một thông điệp có
khi còn cũ kĩ hơn: Hãy làm cho thế giới này thêm ngọt ngào bởi những cái tên đã
được " thuần hóa", đừng để trong quan hệ với bạn các mảnh đất chỉ là mảnh
đất hoang, các loài hoa chỉ là hoa dại và hãy thức dậy tình yêu với các tên
người. Còn nếu bạn nói với tôi rằng : một mảnh đất hoang, một loài cây dại, một
người chưa quen luôn có khả năng vẫy gọi những kiếm tìm hơn những gì đã cũ thì
thưa bạn, khi chúng có khả năng vẫy gọi ởbạn những khát khao thì có nghĩa chúng
đã được bạn " thuần hóa" rồi đó. Và giờ bạn hỡi, bạn hãy lắng nghe
trong im lặng thanh âm tên gọi của chính mình để bạn biết với ai đó cái tên của
bạn có nghĩa một tình yêu! </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="report-abuse" style="margin: 1em 0cm;">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-200271860677648342012-12-24T16:33:00.000+07:002013-01-21T16:34:51.926+07:00"Hoàng tử bé"( Antoine De Saint- Exupery)<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="blgtitlebar" style="color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<h2 style="font-size: 16px;">
<span style="font-size: 13px;"> </span><span style="font-size: 21px;"> (Thương tặng em bé của tôi như một món quà Giáng sinh!)</span></h2>
</div>
<div class="msgcontent" style="color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; padding: 15px 0px;">
<span style="font-size: 21px;"><br /></span><div>
<span style="font-size: 21px;"><br /></span><div>
<span style="font-size: 21px;"> Hỡi em bé ngoan ngồi bên bếp lửa, hỡi em bé xinh có đôi má hồng! Hãy nói ta nghe ngọn</span><span style="font-size: 21px;"> lửa kể với em chuyện gì mà mắt em lấp lánh? Hỡi ngọn lửa ấm, hỡi ngọn lửa vui! Hãy nói ta</span><span style="font-size: 21px;"> nghe em nói với mi điều gì mà mi nhảy nhót? <a name='more'></a>Ôi! truyền ngôn gì đã cất lên trong thinh không</span><span style="font-size: 21px;"> mà ta không thể cảm nghe, tín hiệu gì đã đánh trong im lặng mà ta không thể đọc được. Ta </span><span style="font-size: 21px;">ngồi đây lạnh câm như tường trắng cảm nghe trong bất lực sự tương giao kì diệu giữa em và </span><span style="font-size: 21px;">bếp lửa nồng, cái sự tương giao mà ta đoán biết có thể thắp lửa trong mắt của em và truyền </span><span style="font-size: 21px;"> vui cho ngọn lửa hồng. Đừng trách ta vô cảm, đừng chê ta ngu dốt, hỡi em bé ngoan, em </span><span style="font-size: 21px;"> hãy hiểu rằng ta thật đáng thương vì ta là " Người lớn"!</span><div>
<span style="font-size: 21px;"><br /></span><div>
<span style="font-size: 21px;"> Đúng thế em ạ, người lớn thật đáng thương vì chúng ta thường vô thức phức tạp hoá</span><span style="font-size: 21px;"> những điều đơn giản và ngược lại đơn giản hoá những điều vốn chẳng hề đơn giản chút</span><span style="font-size: 21px;"> nào. Tự tạo ra cả một mớ bùng nhùng những điều phức tạp để quấn mình vào cuối cùng</span><span style="font-size: 21px;"> người lớn chẳng còn nhận ra đâu là thứ thực sự quan trọng trong cuộc đời mình nữa. Họ</span><span style="font-size: 21px;"> cắm đầu bươn bả đi ngược về xuôi , chau mày nhăn mặt để tính tính toán toán thu về những</span><span style="font-size: 21px;"> con số mà nhiều khi cũng chẳng biết những con số ấy thực sự có thể mang lại cho họ điều</span><span style="font-size: 21px;"> gì trong khi họ lại không nhận ra tầm quan trọng của việc con cừu ăn mất đoá hoa. Em biết</span><span style="font-size: 21px;"> không bé ngoan- ấy là bởi họ chưa được " Thuần dưỡng" để hiểu được ý nghĩa của hoa</span><span style="font-size: 21px;"> hồng. Họ đáng thương thế đấy! Trong lúc em nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót trong bếp, bắn</span><span style="font-size: 21px;"> tung những tàn than đỏ thì thầm kể cho em nghe bao nhiêu giấc mơ cổ tích thì họ chỉ thấy</span><span style="font-size: 21px;"> ngọn lửa giúp làm chín thức ăn. Trong lúc em im lặng lắng nghe câu chuyện của những</span><span style="font-size: 21px;"> mầm cây tách vỏ thì họ khua môi múa mép bao điều vô nghĩa và những người xung</span><span style="font-size: 21px;"> quanh cũng ầm ĩ tán thưởng nơi đầu môi chót lưỡi. Người lớn cô đơn lắm bé ngoan! Họ cố</span><span style="font-size: 21px;"> lăn vào đám đông để không thấy mình đơn độc. Em đừng ngạc nhiên sao họ ghê gớm,</span><span style="font-size: 21px;"> nanh nọc thế, tại sao thay cho yêu thương họ cứ dè chừng, thù ghét, làm khổ nhau như thế.</span><span style="font-size: 21px;"> Ấy là bởi họ yếu ớt và ngây thơ! Yếu ớt cho nên họ cũng giống như đoá hồng của em chĩa</span><span style="font-size: 21px;"> ra vài cái gai nhọn để hòng mong tự vệ, ngây thơ nên họ không biết " Người ta chỉ nhìn thấy</span><span style="font-size: 21px;"> thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy". Sợ người khác nhận ra</span><span style="font-size: 21px;"> mình yếu ớt cho nên họ mới ra sức che đậy bản thân bằng trùng trùng lớp lớp hư danh, ảo</span><span style="font-size: 21px;"> lực, họ chạy theo những loạn thuyết, kì lí. Và rồi, bé ạ, đến một lúc nào đó thậm chí họ còn</span><span style="font-size: 21px;"> những tưởng lớp vỏ ấy chính là mình, tưởng những lí thuyết kia chính là bản thân sự sống</span><span style="font-size: 21px;"> và thế là họ không thể nhìn ra những điều giản dị mà kì diệu của cuộc sống đích thực như</span><span style="font-size: 21px;"> em đã hằng trông thấy. Họ không nghe thấy tiếng gió rì rào trên tầng cây cao nói về nỗi buồn</span><span style="font-size: 21px;"> của gió, họ chẳng nhìn thấy tia nắng đầu ngày nhảy nhót trên khung cửa sổ kể về niềm vui</span><span style="font-size: 21px;"> của nắng, lại càng không cảm nhận được " Điều khiến sa mạc đẹp đẽ là là nó ẩn giấu một</span><span style="font-size: 21px;"> cái giếng ở một nơi nào đó", điều khiến một căn nhà cổ trở nên huyền bí hấp dẫn là bởi nó</span><span style="font-size: 21px;"> có ẩn giấu trong mình một truyền thuyết xa xưa. Người lớn bận bịu quá chẳng còn có thời</span><span style="font-size: 21px;"> gian mà tìm kiếm trái tim của ngôi nhà, tâm hồn một con người ẩn đằng sau vỏ bề ngoài của</span><span style="font-size: 21px;"> con người đó. Họ còn phải lo chế tạo ra máy bay, tàu ngầm để đi khám phá những nơi xa</span><span style="font-size: 21px;"> xôi mà không hề biết rằng "Ngồi trên cái đó cũng chẳng đi xa được lắm đâu" bởi lẽ chính trí</span><span style="font-size: 21px;"> tưởng tượng chứ không phải bất cứ thứ phương tiện vật chất nào khác sẽ dẫn con người </span><span style="font-size: 21px;">đến những nơi xa xôi nhất . Ấy thế mà người lớn thì đã quên mất cách tưởng tượng rồi!</span><span style="font-size: 21px;"> Nhìn bức phác thảo của em khi lên sáu họ cứ khăng khăng bảo đó là một cái mũ mà không</span><span style="font-size: 21px;"> nhận ra đó là bức vẽ một con trăn đang nằm tiêu hoá một con voi và thế là họ đã bắt em bỏ </span><span style="font-size: 21px;">dở sự nghiệp hội hoạ tuyệt vời của mình để chú tâm vào học địa lí, lịch sử, toán học..</span><div>
<div>
<span style="font-size: 21px;"><br /></span><div>
<span style="font-size: 21px;"><br /></span><div>
<span style="font-size: 21px;"> Thế đấy, người lớn thật ngốc đúng không? Nhưng em bé ngoan ơi, là một bé ngoan</span><span style="font-size: 21px;"> em sẽ không trách móc người lớn đúng không nào? chúng ta sẽ phải bao dung, cảm thông </span><span style="font-size: 21px;"> với họ đúng không ? Bởi cuối cùng HỌ THẬT ĐÁNG THƯƠNG!</span></div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-89136489474546910912012-12-20T06:01:00.000+07:002013-01-22T09:41:12.880+07:00nắng lạ<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="content force-wrap clrfix" id="yui-gen7" style="background-color: white; color: #545454; line-height: 16px; margin: 0px 0px 20px; padding: 0px; word-wrap: break-word; zoom: 1;">
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 15px; margin-left: 18pt; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span id="yui-gen2" style="font-size: large;"><i><span style="font-family: arial, helvetica, clean, sans-serif;"> </span><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> Cuối thu, bằng chừng này mọi năm, mây giăng và gió lạnh đã </span></i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></i></span>
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">bắt đầu giục giã lòng người kiếm tìm ấm áp để tránh giá đông </span></i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></i></span>
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">về nhưng năm nay hình như mùa đang đi với những bước chân </span></i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></i></span>
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">quá đỗi ngập ngừng , lưu luyến khiến lòng người cũng nao nức, </span></i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></i></span>
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;">bâng khuâng. Ngơ ngác tìm thu ta lại bắt gặp một khoảng ngưng</span></i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></i></span>
<span style="font-size: large;"><i><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif;"> của thời gian bên góc sân trường ngập nắng.</span></i></span></div>
<a name='more'></a><span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<br />
<div class="MsoNormal" id="yui-gen35" style="margin-bottom: 15px; margin-left: 18pt; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span id="yui-gen8" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i> Vừa sáng nắng đã tô hồng khắp khoảng không gian mùa </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>thu yếm sắc. Nắng nhảy nhót trên những tán lá đu đưa, nắng đổ </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>bóng trên hai dãy hành lang tăm tắp rồi len lỏi vào tận những </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>ngăn bàn học sinh lục lọi những cuốn truyện tranh đọc giấu </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>trong giờ Giáo dục công dân buồn như đưa đám. Nắng rộn </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>ràng, lấp lóa trên nụ cười mang hương sắc tuổi thần tiên rồi </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>tinh nghịch trượt xuống bậc cầu thang đang ngập ngừng bước </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>chân ai đi thật chậm dường cố ý đợi mong ai . Nắng mải miết </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>chơi trò ú tim với gió, gọi dậy những xôn xao của lá cành bằng </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>những vuốt ve, âu yếm rồi mệt nhoài nằm ươn lười trên khoảng </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>vắng không cây.</i></span></div>
<div class="MsoNormal" id="yui-gen37" style="margin-bottom: 15px; margin-left: 18pt; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span id="yui-gen36" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i> Cái nắng sân trường rộn rã hôm nay sao không nguyên cớ </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>mà xui ta nhớ đến cái nắng buồn tênh nhà mẹ thủa xưa, trưa xao </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>xác trong tiếng gà tẻ te gọi buồn về trong cảm giác chênh chao </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>rất lạ. Chị ngồi trước cửa nhổ tóc sâu cho mẹ, nhìn nắng chép </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>miệng thở dài " Mới hôm rồi mà đã sắp hết năm!". Ta vô tâm </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>cảm nghe như ngàn trưa tìm về và đọng lại lênh lang, lênh lang </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>trong cái nhàn nhạt, hanh hanh của con nắng trái mùa.</i></span></div>
<div class="MsoNormal" id="yui-gen24" style="margin-bottom: 15px; margin-left: 18pt; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span id="yui-gen25" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i> Ta lại nhớ một ngày thu thiếu nắng, ta tìm người trong </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>màn mưa cao nguyên rạo rạt. Đi qua cơn mưa, ta gặp người văn </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>vắt sắc nắng thủy tinh vàng. Tinh khôi, tinh khôi lá hoa ngày </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>ấy, mênh mang mênh mang dấu yêu thủa ấy chừng như gọi mời </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>mùa vụ lên hương.</i></span></div>
<div class="MsoNormal" id="yui-gen29" style="margin-bottom: 15px; margin-left: 18pt; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span id="yui-gen23" style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i> Nắng Hòa Bình, nắng Đà Lạt, nắng Sài Gòn..... sao ta </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>yêu đến thế những giọt mật của trời. Có ai không lắng nghe ta </i></span><br />
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large;"><i>hát "Từ nay ta đã có người, có em đi đứng bên đời líu lo......."</i></span></div>
</div>
<div class="article-ft" id="yui-gen15" style="background-color: white; color: #545454; line-height: 16px; margin: 0px; padding: 9px 0px 26px; text-align: right;">
<div class="ccl-info" id="yui-gen16" style="padding: 0px;">
<i><span class="ico" id="ccl-none" style="background-image: url("http://l.yimg.com/op/skin/0.0.19.20130107.0217.13885/10/ico_sprite_2.png"); background-position: -20px -252px; background-repeat: no-repeat no-repeat; display: inline-block; font-family: Times, Times New Roman, serif; font-size: large; height: 13px; margin-left: 5px; vertical-align: middle; width: 13px;" title="Không (Giữ toàn quyền)"></span></i><br /></div>
</div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-13666810607380032442012-12-18T00:47:00.000+07:002013-01-22T09:40:19.935+07:00Tình Nha Trang<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">"Ơi, Nha Trang mùa thu lại về,trong nụ cười và trong tiếng hát say mê...",
em đã lẩm nhẩm lời bài hát ấyđể làm quà cho Nha Trang trong một gặp gỡ bạn bầu
tri kỷ, nhưng cũng may những " Cờ đỏ tung bay, cuộc đời mới..." đã
giúp em dừng lời nếu không cái cờ hoa một thời ấy có lẽ đã phá vỡ ít nhiều bầu
không khí trữ tình mà chúng ta có hôm nào bên chân cầu Vĩnh Phương đầy gió. Và
thế là em tới với Nha Trang chỉ bằng một tấm tình rất thật. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Sông Quê, một chiều hoàng hôn bình thường như bao buổi chiều đã đi qua nơi
góc trời này, nước vẫn chảy dưới chân cầu như ngàn đời vẫn thế chỉ có lòng
người tha thiết với nhân gian không chịu chấp nhận một sự chảy trôi vô nghĩa và
vì thế những hội ngộ bạn bè đã trở thành nơi nhịp thời gian neo đậu trong thi
ca nhạc họa và những tấm lòng tri cảm. Em bé nhỏ vụng về giữa ân tình nồng hậu
của các chị các anh, lời ca em về mùa thu Hà Nội có âm vang của một ngón Ban
cầm, "cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta được thêm ngày nữa để yêu
thương".</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Em yêu Nha Trang trong tiếng cười của chị, giòn tan như nhịp vỡ thủy tinh,
cứ sắc cạnh, cứ trẻ trung trong trẻo, cứ đàn bà và cứ buồn vui. Biển bãi kia hồ
như mất sắc, nếu biển chiều nay vắng tiếng chị cười reo.<em> </em></span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Em yêu Nha Trang trong những vần thơ cảm khái, những vần thơ cho đất nước
mình, những vần thơ mang điệu hồn xứ sở, có xót xa, có mỉa mai, có quại quằn
bất lực. Anh gánh hồn thơ như Chúa Giê su chịu nạn, thánh giá đời dù cay cực
vẫn quyết mang. Hồn thơ anh dạy em biết yêu thêm con gà con ngan con vịt nhưng
cũng biết tủi hờn vì mình chỉ có con gà con vịt con ngan. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Em yêu Nha Trang trong chuỗi ghi ta đôn hậu, nâng lời ca chạm đến cõi lòng.
Dìu dặt nhé, thiết tha nhiều với nhéđể ta hay ta còn với nồng nàn. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto; text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Em yêu Nha Trang trong biếc xanhđôi mắt, trong dò hỏi ánh nhìn, trong thầm
thì tâm sự. Chạnh lòng quá cái chuyền tay nồng ấm, một cuốn sách trên tay bỗng
vụt hóa chuỗi hạt cườm, xâu chuỗi nhé những thân sơ bằng hữu.Mai xa lắc, trên
đường ly cách, "còn một chút gì để nhớ để quên". </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">Nôbita, Aqaqaq, Như Thị. Phù vân, Phù Du, Cuồng Từ. Hồng Ngọc, Đồng
Thuyền, Lê Vũ. Phương Thoa, Linh Giang, Ngô Nhậm... em đã gặp một Nha Trang như
thế, một Nha Trang lịch lãm, tài hoa, một Nha Trang ân tình, mến khách. "
Của tin gọi một chút này làm ghi".</span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-56255950606466278072012-12-17T18:00:00.000+07:002013-01-22T09:40:47.691+07:00Mưa Đăknông<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Tây Nguyên trong trí tưởng tượng đầy sách vở của tôi là những cánh rừng săng lẻ vươn mình kiêu hãnh đón nắng trời, những triền hoa cúc quỳ vàng rực trong buổi hoàng hôn tím sẫm, những rẫy cafe trắng ngát sắc hương trong gió mùa lồng lộng ... nhưng rồi trên hành trình viên mộng tuổi hoa niên tôi lại bắt gặp một Tây Nguyên hoàn toàn khác, một Tây Nguyên ấm áp trong những ngày mưa nhòa nhạt.</span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Giờ là mùa mưa trên toàn cõi đất này. Con đường đất đỏ lầy lội đón vòng xe viễn xứ bằng những cú trượt thử thách sức người. Ngay hôm đầu tiên định đi du hí xứ lạ chị Ong tròn trịa đã phải nhường bước em Miu mảnh khảnh để trở lại nhà bởi cú trượt rủi ro (hay may mắn nhỉ?!) ngay trước cửa nhà. Thế là mình em rong ruổi ngắm nương nhìn rẫy, sờ cây nắn quả để trầm trồ về sự trù phú vô cùng của vùng đất Tây Nguyên dưới đôi bàn tay cần mẫn của những con người lao động đổ về từ khắp bốn phương. Những rẫy cafe mênh mông sắp vào độ thu hoạch trĩu nặng trái xanh trái đỏ, lác đác những tán sầu riêng vươn cao tỏa hương quyến rũ. Đây đó những vườn cao su bắt đầu đẻ nhánh tí tách những giọt mủ quý giá nhắc ta nhớ đến người chủ vườn đáng mến mà ta gặp hôm nào. Ngồi trong lán gỗ nhỏ hì hụi bổ trái sầu riêng thơm lừng thưởng thức, lắng nghe ngoài kia tiếng mưa ào ạt thấy dậy lên bên lòng niềm biết ơn vô tận cuộc đời đã cho mình những khoảnh khắc sống diệu kỳ đến thế.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Cơn mưa ngớt rất nhanh, hệt như một trò đùa con trẻ, chúng ta lên xe nhanh chóng ra về chạy trốn trò chơi đuổi bắt của mùa mưa. Dù vội đến thế, ta vẫn không đành bỏ qua những vạt cỏ đuôi chồn xinh xắn chạy suốt dọc con đường. Hái một nắm thật to nào, và khi trở về nhà chúng ta sẽ có một lọ hoa mang phong vị của thiên nhiên hoang dã. Anh cười bao dung trước sở thích kỳ quặc của cô bạn nhỏ. Này nhé, sống ở đây mà anh không thọ đến 120 tuổi trở lên là anh có lỗi với cuộc đời lắm đấy! Anh lại vụng về cười trừ trước cái đáo để vớ vẩn của người bạn nhỏ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Lại mưa. Anh lúng túng hệt như mình có lỗi vì tiết trời như thế, phong cảnh như thế, đồ ăn như thế. Thời gian của chúng ta là bất tận những câu chuyện bạn bầu, là tách cacao pha vụng, là quán trà trang trí theo phong cách tả pí lù, là phòng bếp ngổn ngang đũa bát... Nhưng dù có thế, đó là quãng thời gian duy nhất trong suốt hành trình này chúng em có những gi ấc ngủ tròn, có những bữa ăn do chính tay mình chế biến . Người đàn ông của Tây Nguyên mộc mạc, anh chẳng biết chính anh chứ không phải bất cứ thứ gì khác là " đặc sản" riêng của vùng đất này trong chúng em sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-59795755950084069162012-12-16T18:03:00.000+07:002013-01-22T09:42:59.535+07:00Nắng Đà Lạt<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Được biết một traveller chuyên nghiệp luôn tuân thủ một nguyên tắc tối thượng đó là: Thu thập càng nhiều càng tốt thông tin về điểm đến của hành trình từ thời tiết, khí hậu, cảnh sắc, phong tục đến giá cả thị trường...</span><span style="font-size: 21px;">Còn tôi thì ngược lại , thói quen biếng nhác khiến tôi thường ở thế bị động trước mọi điều mắt thấy tai nghe.</span><br />
<span style="font-size: 21px;"></span><br />
<a name='more'></a><span style="font-size: 21px;"> </span></div>
<span style="font-size: large;">Ấy thế nhưng lí sự của kẻ cùn khiến tôi vẫn công khai thản nhiên sung sướng với đời bằng tuyên ngôn : "Để cho giác quan của chính mình được lên tiếng" . Quả có thế! Khi ngắm một phong cảnh đẹp bạn chắc sẽ dễ liên tưởng đến một bức tranh nổi tiếng nào đó, khi nghe âm thanh của chim hót, của suối reo, của lá rì rào trong nhịp đưa của gió bạn lại so sánh với một bản nhạc đã quen...Và thế là vô hình chung bạn đã đem tiêu chí thẩm mỹ đầy những khiếm khuyết của con người ( mà tệ là thường khi đó lại không phải là tiêu chí thẩm mỹ của chính bạn !) để gán cho thiên nhiên hoàn mỹ. Bạn quên mất rằng mọi nghệ thuật chỉ sinh thành trên những gắng gỏi chạm đến cái đẹp vốn có của tự nhiên mà thôi.</span><br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Và trong thói quen biếng nhác đã được ngụy biện rất sơ sài như vậy tôi đã gặp Đà lạt trong nhịp ru của nắng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Nắng Đà lạt không giống nắng ở bất cứ nơi đâu tôi đã từng qua. Mùa này đất Bắc đã vào thu nhưng dư âm tiết hạ vẫn khiến đất trời khô xác trong cái nắng " rám trái bưởi"(1) bỏng rát mặt đường. Được một ngày mùa thu miên man kéo mưa về dịu mát mặt người thì nắng ngủ kỹ trong mây bỏ quên phố phường không được nhuộm màu buồn sao xác.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">Nắng Đà Lạt không thế! Đó là cái nắng dịu mà không nhạt, tươi mà không gắt, nó thức ta dậy vào sớm mai, níu ta lại lúc chiều tà, buộc lòng ta say sưa lên tiếng " Đẹp quá, Đà Lạt nắng!".</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Không gian Đà Lạt là không gian trữ tình, trữ tình không phải bởi sức gợi của những địa danh : Thung lũng Tình yêu, đồi Mộng mơ, dốc Ái ân...mà ở sức tạo hình, gợi cảm của địa hình, cảnh sắc. Đà lạt nhiều đồi, nhiều dốc nhưng phần lớn đều là những đồi thấp và dốc thoai thoải. Những đường cong thật mềm, những vòng cung thật tròn của đồi của dốc ấy phô mình trong cái nắng tươi trong chính là một tứ thơ đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Đà lạt nhiều thông, sau cau, có lẽ thông là thứ cây giàu chất tạo hình nhất. Thử thức dậy vào lúc bình minh vừa chạm vào thành phố, mở tung khuôn cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa bạn sẽ bắt gặp hình ảnh những đồi thông Đà lạt mơ màng trong nắng. Ánh nắng nghiêng nghiêng khiến ngàn cây tăm tắp đổ bóng trên nền cỏ nhung và xốn sang mời gọi trong ta âm vang lời ca cũ " Lung linh nắng thủy tinh vàng, chợt hồn buồn dâng mênh mang...".</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Chúng tôi đến Đà lạt vào lúc mùa trăng vừa chín, những mong gặp tại nơi đây một đêm trăng đất lạ nhưng rồi sương khói xứ mơ giấu trăng vào vùng tưởng tượng và cái nắng hồ Xuân Hương ngày hôm ấy đã đánh thức giác quan của chúng tôi trong một bài học trông nhìn và thưởng thức. Nhìn nắng tôi buột miệng ngâm nga " Ôi, nắng vàng sao mà nhớ nhung..." (2).</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">1. Tục ngữ " Nắng tháng tám nắng rám trái bưởi"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">2. Thơ Huy Cận</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">"Ôi, nắng vàng sao mà nhớ nhung</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">Có ai đàn lẻ để tơ chùng</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">Có ai tiễn biệt nơi xa ấy</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;">Xui bước chân đây cũng ngại ngùng"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> </span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-30101788415899608972012-11-19T09:11:00.000+07:002013-01-18T00:07:41.871+07:00Mai Châu, tuổi thơ tôi!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;"> (Thân yêu tặng cậu!)</span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Đã ngót nghét 30 năm không trở lại Mai Châu thế mà trong những giấc mơ tôi,
miền đất ấy vẫn trở lại như một ám ảnh không màu.</span><br />
<a name='more'></a><br />
<br />
<!--more-->n<br />
<br />
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span><br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Mối duyên với Mai Châu của tôi bắt đầu từ một phong trào kinh tế xã hội rất
rầm rộ trong những năm 60 của thế kỷ trước mà bản thân cái tên của phong trào
đã khơi dậy biết bao niềm tin của con người một thời về một đổi thay tươi sáng:
phong trào xây dựng kinh tế mới trên miền Tây Bắc . Ngày ấy, Mai Châu là sân ga
hạnh phúc của cha mẹ tôi trên hành trình thoát ly những lũy tre làng tù túng,
đặc quánh vùng nông thôn đồng bằng Bắc bộ để gieo mầm tương lai trên những địa
danh mới. </span><br />
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Những tưởng mảnh đất ấy sẽ chỉ là một ga xép nhỏ thế mà nó trở thành
bến đỗ của cha mẹ suốt 20 năm thời nhiệt huyết. Bản tính cần cù của những con
người vốn sinh ra từ đất đã nhanh chóng biến những người miền xuôi thành những
sơn dân thực sự. Ngoài thời gian làm việc ở cơ quan cha mẹ cũng đi rừng chặt
nứa , đào sa nhân, hái măng...nhưbất cứ người dân rẻo cao nào khác. Cái hào
phóng của thiên nhiên núi rừng và một tình yêu vượt qua bao ngăn trở cuối cùng
đã kết dính cha mẹ với mảnh đất này . Chị em tôi đã lần lượt sinh ra trong
những tháng năm nghèo nàn và thi vị ấy.</span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Mai Châu trong trí nhớ của tôi khi nào cũng là một vùng đất trù phú và thơ
mộng, nơi tuổi thơ tôi được phong kín trong bốn bề rừng núi, khói sương. Nằm
lọt giữa một vùng núi non trùng điệp, Mai Châu là một thung lũng nhỏ mà đứng từ
dốc Thung Khe nhìn xuống toàn cảnh thị trấn trông giống như lòng bàn tay của
một người có số phận đa mang, phức tạp. Những con đường chạy ngoằn ngoèo giữa
các khu nhà rồi biến mất hút đâu đó giữa um tùm cây lá sau đó lại bất ngờ hiện
ra đâu đó ở đằng xa kia với bao nhiêu ngả rẽ về các xóm nhỏ. Những hồ nước ngăn
ngắt xanh chạy rích rắc bên những con đường như những quảtrứng sâu bám vào
cuống lá. Nhà tôi ở gần một cái hồ như thế: HồVãng. Cái hồ nhỏ, nước quanh năm
đầy ăm ắp, và dù mùa mưa hay mùa nắng vẫn trong veo. Bờ hồ được thiên nhiên tạo
hình bằng những triềnđá tự nhiên nhiều màu vẻ, hình dáng, chị em tôi vẫn hay
bắt những chú cá nhỏ bỏ vào hốc đá bí mật ở đó để tò mò theo dõi xem chúng lớn
lên như thế nào. Nhà có giếng nước nhưng ham vui các chị tôi vẫn chiều chiều ra
hồ tắm giặt để được hòa mình vào bầu không khí lúc nào cũng rộn rã nơi
đây.Những đứa trẻ nô đùa, thách đố nhau nhảy tùm xuống từ một mỏm đá cao , rồi
nhe răng cười khi nghe cô bác nào đó bật ra tiếng rủa vì bị nước bắn tung tóe
vào người. Một đám phụnữ Thái đang giặt giũ bên mép hồ, váy vấn cao lộ bắp chân
tròn vo, ngần trắng , tiếng đập vải bồm bộp, bồm bộp vang động cả mặt nước. Tôi
lớn lên trong những câu chuyện hoang đường được thêu dệt xung quanh cái hồ xinh
xắn ấy. Nào là mỗi năm hồ đều lấy một người và người ấy bao giờ cũng phải là
người rất xinh đẹp, giống như năm ngoái là bé gái nhà Hinh da trắng, môi đỏ,
mắt đen lay láy, khi được vớt lên con bé vẫn tươi tắn như người còn sống. Nào
là có người đã tận mắt thấy đuôi con thuồng luồng ở hang nước dẫn sang hồ...
Chẳng biết những truyền thuyết ấy thực hư đến mực nào chỉ biết mỗi lần đi qua
cái hang ấy chúng tôi đều cố dợm bước thật nhanh,mắt nhìn lấm lét, sống lưng cứ
có gì rợn rợn hệt như có một đôi mắt ai đó từ trong hang nước đang bí hiểm dõi
theo mình. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Chủ nhân đích thực của Mai Châu là người Thái trắng. Nghe nói người Thái là
một trong những tộc người văn minh nhất trong các dân tộc thiểu số. Tôi chưa
từng xem qua chữ của họ để biết cái trình độ văn minh thể hiện bằng văn tự ấy
trông nó thế nào nhưng lối ăn ở sinh hoạt của họ thì tôi rất rõ. Theo chân các
bạn học chúng tôi vẫn thường vào những bản Thái chơi. Hai bênđường bản là hai
con lạch nhân tạo được vén rất khéo bằng đá trắng dẫn nước về ao các nhà. Nhà
sàn của người Thái không giống nhà sàn Mường chủ yếu làm bằng tranh tre nứa lá,
nhà sàn Thái tạo dựng từ chất liệu chính là gỗ cho nên vô cùng chắc chắn và đẹp
đẽ. Đằng trước mỗi ngôi nhà là một cái ao nước nhỏ mà xung quanh thường trồng
hoa mào gà hay hoa loa kèn đỏ nhưmột viền đăng ten rực rỡ. Người Thái cũng có
tục ăn trầu nên nhà nào cũng trồng một rặng cau tăm tắp. Rửa chân ở ang nước
dưới chân cầu thang rồi bước lên nhà, tìm đến một trong rất nhiều các cửa sổmở
ra với bát ngát xanh cây cỏ bên ngoài, hít căng lồng ngực bầu không khí trên
cao tinh sạch phảng phất mùi hương cau , tôi tin bạn dễthành thi sĩ lắm. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Bây giờ nhà tôi ở thành phố, đất chỉ đủ xây nhà nên thiên nhiên muốn bước
vào cũng đành đột kích xuống từ trên cao, treo mình trên những giò phong lan
gầy còm vì thiếu khí rừng hay chen chân vào những chậu cảnh bốn mùa được tưới
bón bằng các loại phân vi sinh nhân tạo. Còn ngày ấy ngôi nhà của tuổi thơ tôi
nằm trên một khoảng đất rộng, phía trước phía sau đều có sân vườn. Đầu ngõ là
cây mít rất to làm vạch ranh giới tượng trưng giữa nhà tôi và nhà hàng xóm.
Tình người Mai Châu thuần hậu, chan hòa nên giữa các nhà chẳng có rào dậu gì
cả, cùng lắm chỉ là một rặng râm bụt thâm thấp chủ yếu để tạo dáng, tạo sắc cho
không gian thêm vuông vức xanh tươi mà thôi. Trong nhà không khi nào có một lọ
hoa tươi nhưng ngoài sân, trước cửa thì hoa nở rực rỡ. Hoa loa kèn, hoa tóc
tiên, hoa thược dược, có nhà còn trồng cả anh túcđể lấy nhựa, đến mùa những
cánh hoa mỏng bung nở như những đàn bươm bướm đủ màu. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Trường chúng tôi học nằm sát chân núi, tan trường chúng tôi vẫn trèo lên
núi hái quả rừng ăn. Quảsim chan chát, tím sậm bàn tay, mâm xôi đỏ đỏ, ngọt lịm
bờ môi, mọc sìm chua khé, ê nhức chân răng....rồi bao nhiêu thứ lá non, quả dại
khác chúng tôi đều thử nghiệm một cách liều lĩnh. Không ít đứa đãđau bụng, ngộ
độc vì những thứ lá quả không ai biết mặt đặt tên ấy. Ngay dưới chân núi là sân
vận động của nhà trường ngập đầy cỏ may. Chiều chiều người lớn thì đá bóng còn
trẻ con thì kéo nhau đến đây để bắt chuồn chuồn. Sân cỏ may là lãnh địa của
loài côn trùng yêu trẻ này. Bắt một con chuồn chuồn bé cánh vàng nâu xâu vào
một cọng cỏ dài, thế là ta đã có một chiếc cần câu thật xịn. Quay tròn, quay
tròn chiếc cần câu đó cạnh những con chuồn chuồn to một lát là chúng say mồi
cắn câu, lúc ấy chỉ việc chộp lấy con vật to xác, háu ăn rồi xâu vào một cọng
cỏ, nếu khéo câu chỉ một lúc đã có một xâu chuồn chuồn nặng trĩu.Tôi thì không
thích câu chuồn chuồn to vì lẽ tôi vụng câu lại hay sợ bị chúng cắn và cũng còn
là bởi tôi thích chuồn chuồn kim hơn. Mang một cái lọ thủy tinh trong suốt đến
sân, tôi mải miết rình bắt những con chuồn chuồn kim bé nhỏ đầy màu sắc nhốt
vào lọ. Đôi cánh nhỏ xíu mỏng tang chớp chớp nhưmột hàng mi e thẹn, cái thân
hình nhỏ xíu anh ánh sắc đỏ, sắc vàng, sắc nâu đủ loại nối với một cái đuôi dài
như chiếc kim mảnh dẻ mềm mại, chúng luôn khiến tôi tưởng đến tinh hồn xinh xắn
của các loài hoa trong những câu chuyện thần thoại đầy ăm ắp trong trí tưởng
tượng trẻ thơ. Bị nhốt vào lọ chúng khua cánh loạng choạng rồi đậu vào thành
thủy tinh giương những đôi mắt lồi to nhìn tôi trân trối. Khi lọ đã chật rồi
tôi lại bật nắp để được nhìn ngắm những cái kim đủ màu chấp chới bay ra. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Sinh hoạt chợ búa ở mai Châu mang nét đặc thù của mọi vùng quê miền núi,
mỗi tháng chỉ có đôi lần chợ phiên. Vào phiên chợ, người người đổ về thị trấn
trung tâm từmọi ngả. Người bên Loong Nuông sang, người trên Hang Kia, Pà Cò
xuống, người dưới Hòa Bình lên... Rộn ràng, náo nức. Đi trong phiên chợ, con bé
tôi như say đi trước sắc màu âm thanh đủ loại. Tiếng Mèo, tiếng Mán, tiếng Tày,
tiếng Dao.... Bám theo những cái váy sặc sỡ, tôi mê mẩn ngắm nhìn dáng đi đong
đưa, uyển chuyển cùng chiếc khăn đầu quấn cầu kì thả rua xuống gương mặt tối
tối không biết cơ man nào là khuyên bạc của những người phụ nữ Mèo rồi ù té
chạy khi họ bất thần ngoái đầu nhìn lại. Lạc giữa những thúng đào xanh, mận đỏ,
những mẹt mộc nhĩ, nấm hương thơm ngát, những quả bóng bay vàng xanh to nhỏ đủ
cỡ tôi thấy mình như đang đứng giữa một miền cổ tích xa xăm. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="FR" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: FR;">Đêm qua tôi lại mơ về Mai Châu. Một vạt nương ai đang đốt, lửa cháy rừng
rực, tàn than túa đỏ cả chiều tà . Vầng trăng non trắng bạc treo lơ lửng trên
đầu núi. Con đường cuộn tròn quanh mặt hồ rung rinh gợn sóng... Và tôi biết
những giấc mơ như thế sẽ vẫn còn trở lại nhưtuổi thơ kia đã kiêu hãnh ra đi
nhưng dư vang của nó vẫn ám ảnh ta suốt cả một đời. </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="report-abuse" style="margin: 1em 0cm;">
<br /></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-30718759444942492772012-11-18T00:43:00.000+07:002013-01-22T06:20:15.715+07:00KHOẢNG TRỐNG<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="meta" style="margin: 1em 0cm;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">( Viết cho cây xà cừ của góc vắng trường tôi!)</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Chính nàng cũng không thể ngờ sự rađi ấy để lại trong nàng một khoảng trống
lớn lao đến thế. Một cuộc ra đi tất yếu mà có thể gây ám ảnh băn khoăn đến độ
ấy hay sao?</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Sự ra đi của chàng mở ra một khoảng trống ngăn ngắt xanh mà bây giờ thì
nàng biết sẽ rất lâu rất lâu thời gian mới có thể làm đầy. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Sự ra đi ấy mang theo luôn cả sắc màu, âm thanh và chuyển động kì diệu của
sự sống. Mới trước đây ít phút thôi, nơi đó là rộn ràng tiếng chim chuyền cành
ca hát, là la đà mắt lá đùa vui với gió, còn giờ đây là lặng phắc trụi trần bờ
cây bụi cỏ, là vật vờ nồng nực con sâu cái kiến. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Khoảng trống còn lại sau sự ra đi ấy nhắc nhớ thiết tha về một bóng hình
xưa cũ. Thậm chí nàng ngạc nhiên nhận ra rằng chưa khi nào chàng hiện diện
trong mình rõ ràng như thế. Này là bóng dáng chàng kiên trì , vững chãi bên góc
sân trường vắng tanh vắng ngắt đón đợi, tiễn biệt nàng mỗi sớm mỗi chiều. Này
là hanh hao tay vẫy, run rẩy thân hình khi mùađông lùa gió se sắt lòng người.
Này là ấm áp chở che, là yêu thương thấu hiểu, là dịu mát ru hời. Chàng đã nhuộm
sắc, gây hương cho cả một góc đời nàng nơi học đường im vắng.</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Hoài niệm triền miên về bóng hình yêu dấu đánh thức trong nàng bài học về
sự nhận thức. Nàng bỗng hiểu ra mình lẻloi, yếu ớt, buồn bã đến vậy, cần một
tấc lòng tri cảm đến thế. Chao ôi, hành trình sống tưởng ngắn mà dài, tưởng dài
mà ngắn và trên bước đường nghiệm sinh cần biết mấy một tấm lòng tri cảm. Chàng
đã ở đó, từ tiền kiếp xa xôi để cùng nàng kết dệt nên mối tình phong vân hồ hải
và rồi chàng đi nhẹ như cánh bướm mà vần vũ gió mây gây cơn bão lớn. </span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; mso-margin-bottom-alt: auto; mso-margin-top-alt: auto;">
<span lang="EN" style="font-size: 16pt; mso-ansi-language: EN;">Trời đã vào thu, móng rồng thơm ngát, hoa sữa nồng nàn, ngọc lan phảng
phất. Nhưng vẫn còn đó, bát ngát một khoảng trống mất màu!</span><span lang="EN" style="mso-ansi-language: EN;"><o:p></o:p></span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-82507987374922914282012-10-10T18:05:00.000+07:002013-01-22T06:17:55.851+07:00Thư mùa thu<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> ( Cho một người rất xa)<br /> Em viết cho người lá thư mùa thu tháng 9, tháng 9 mềm não nuột một đường tơ. Nhịp phách buông lơi, vầng trăng quạnh quẽ, tiếng dế buồn rên rỉ giọng ru đêm.</span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Mùa đã rất thu, người có thấy? Đêm thở khẽ gió lùa qua hiên vắng trăng dợm mình kinh động bước chân thơm. Vằng vặc sáng những bóng bàng lặng lẽ, tỏa hương cây nhè nhẹ quấn vai gầy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Mùa đã rất thu, người có thấy? mùa nơi em chẳng giống với nơi người. Nơi anh đến chỉ 2 mùa mưa nắng, ngàn thông reo và nắng thủy tinh vàng. Nơi em về 4 mùa cây đổi lá, hồng phấn đào phai, biếc xanh phượng vĩ, đỏ rực bàng thu, sắt se cơm nguội . Em mải miết trò chơi cút bắt, chạy trốn lòng trong ấm nồng sắc đỏ áo đông, trong câu hát giao duyên " người ở...", trong rộn rã cuốc kêu mùa hạ rồi hoang hoải gặp mình trong nhịp nắng hanh hao.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Mùa đã rất thu, người có thấy? Mây xuống đường làm tản sắc cỏ hoa, bàng bạc trắng một màu thu kí ức, lòng hỏi lòng thu thực có, thực không? Bên hiên vắng giọng trẻ thơ lảnh lót, bản tình ca thủa thơ ấu loài người:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Quan quan thư cưu,</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Tại hà chi châu</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Yểu điệu thục nữ</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Quân tử hảo cầu....</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<span style="font-size: 21px;"> Người quân tử hảo cầu thục nữ, để đêm mơ, ngày ngóng bóng yêu kiều. Tuổi thơ ra đi, lòng thành của hiếm, rau hạnh hết rồi, thục nữ buồn tênh....</span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-61592270228172316672012-10-03T17:53:00.000+07:002013-01-21T17:53:25.633+07:00Vụn cảm khi đọc tập "Ghé lại trần gian" của Phù Vân Đặng Cước<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="blgtitlebar" style="color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<h2 style="font-size: 16px;">
<br /></h2>
</div>
<div class="blgfolderbar" style="color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px;">
<br /></div>
<div class="msgcontent" style="color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; padding: 15px 0px;">
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-family: arial, sans-serif;"> </span><span style="font-size: 21px;"> Tôi vốn vô duyên với thi ca. Chẳng thể cất bút viết nổi một câu thơ cho ra hồn cũng không thể thẩm bình một hình ảnh thơ cho ra vẻ cho nên tôi cũng quyết vô tình với thơ ca.</span></div>
<a name='more'></a> Thỉnh thoảng trong sự nọ cuộc kia ngẫu nhiên hay hữu ý phải chịu một trận thơ bản thân thường lấy làm khổ sở vì những tấm lá chắn tự tôn đã bị thơ công phá không thương tiếc để lộ ra một tôi văn xuôi thô nhám, yếu ớt hoàn toàn bất lực trước thứ nghệ thuật ngôn từ tế vi này.<br />
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Rồi tôi đọc thơ anh và ngạc nhiên nhận thấy mình cũng có thể đọc thơ và có thể thích thơ. Thơ anh giản dị, tự nhiên đến độ nhiều bài mang lại cho ta ấn tượng thi sĩ đang ngắt khúc chuỗi lời nói hàng ngày mà đặt lên trang giấy theo một thể thức riêng để tạo hình cho thi phẩm. Hãy thử đọc một bài thơ như thế:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Ghé chùa ngủ một giấc</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Thức dậy thầy đâu mất</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Về không biết chào ai</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Gật đầu chào ông Phật</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Nhưng đó là cái giản dị của một người đã chứng đắc quy luật nhân sinh, quy luật thẩm mỹ tưởng phức tạp mà kì thực rất giản đơn của cõi người . Và cũng bởi nắm được quy luật nên tất yếu Phù Vân có tự do để ung dung tung hoành vung bút trên đủ các đề tài từ chuyện hoa lá cỏ cây đến chuyện con ị vợ lo mà con chữ vẫn không bợn một chút dung tục.Người xưa nói " Công phu của thơ là ở ngoài thơ" ( Lục Du) phải chăng chính là như vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Tôi thích những bài thơ tứ tuyệt của anh, xinh xắn như những bài Haicu hàm súc, ngôn từ trong sáng mà minh triết, có khả năng động thấu đến miền suy tư, cảm xúc của người đọc. Chất Thiền có lẽ là ấn tượng đậm nét nhất của tôi về thơ anh, nhưng phong vị Thiền trong thơ Phù Vân khác rất xa với cái chất Thiền tịch lặng trong "Con quạ" của Baso mà gần hơn với ý vị Thiền phảng phất mùi đời, nồng nàn hương vị cuộc sống trong thơ Buson. Không gian trong thơ cũng có khi là không gian của chùa chiền nghi ngút khói hương, của vườn cây xanh cành đỏ lá nhưng nhiều nhất là không gian sinh hoạt với đủ chuyện tương cà mắm muối của cuộc sống đời thường nhưng dù có thế nó vẫn toát lên ý vị Thiền đặc trưng qua cái thung dung thư thái toát ra từ tâm thế của người thơ. Ngày ngày giam hãm đời mình trong một việc cỏn con mà chán ngắt với bất cứ người nào_ hốt cứt con mà nhà thơ vẫn thấy:<br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Ngày ngày hốt cứt con</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Mùi thúi hóa thành thơm</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Thời gian giam hãm đó</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Đời mình thành cỏ non</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Đọc tập thơ, chúng ta bị cái Tôi thi sĩ hấp dẫn ở sự hòa phối hai trạng thái tưởng chừng rất trái ngược này: Một cái tôi đã thấu thoát được quy luật nhân sinh nên bình thản vượt lên trên sự thế mà quan sát với nụ cười nửa miệng và một cái Tôi thích thú lặn ngụp hết mình trong tất cả những thanh sắc của cõi vô thường. Mà trạng thái nào cũng được nhà thơ đẩy lên đến độ cực đoan. Và có lẽ chính cái chất cực đoan ấy làm nên một Phù vân tài hoa trong lòng bạn yêu thơ anh.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Ngày xưa, nhà thơ của thành Đồ bàn Chế Lan Viên từng nói " làm thơ là làm sự phi thường", tôi không biết Phù Vân đã làm được sự phi thường ấy chưa nhưng nội một việc thi sĩ đã đủ sức thơ hóa được cả những câu chuyện đời thường nhỏ nhặt ấy thôi thì quả đã là một sự Phi thường rồi vậy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> <br /><br /> Và thưa người bạn yêu thơ và tò mò về người thơ, tôi xin chép tặng bạn một bài trong tập mà từ " Phù Vân ý, Cuồng từ thi" đến tùy hứng bạn hữu đều khiến tôi thích thú:<br /> <br /> Sông sâu giờ cạn nước<br /> Đâu còn thuyền ngược xuôi<br /> Cỏ hoang tràn khắp lối<br /> Người cũ luống ngậm ngùi<br /> ( Phù Vân ý) <br /> Sông sâu giờ cạn nước xưa<br /> Còn đâu xuôi ngược nắng mưa với người<br /> Cỏ hoang tràn lấp nỗi niềm<br /> Có hay người cũ muộn phiền bể dâu<br /> ( Cuồng từ thi)<br /> Bến xưa vàng kỉ niệm<br /> Sông khô thuyền về đâu<br /> Lối buồn hoang cỏ dại<br /> Mây trôi bạc mái đầu<br /> ( Lê Vũ tùy hứng)<br /> The deep river is no more full of water<br /> No more boats rowing up and down river<br /> Everywhere is full of wild grass<br /> How melancholy I feel like a stranger<br /> ( Võ Chí Hiền dịch)<br /> <br />Bạn của tôi, có phải bạn cũng thấy đượm mùi "Sông Lấp"?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="color: #222222; margin-left: 18pt;">
<br /></div>
</div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3759495961763672353.post-64167236894161503192012-09-10T17:28:00.000+07:002013-01-21T17:29:18.425+07:00Một ngày bất...như ý!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> 5 g sáng. Mở mắt, checkmail. Không thấy những mail mong đợi thay vào đó là những câu "Chúc ngủ ngon", " Chúc ngày ngọt ngào" rất ngọt, nghe thiên hạ đồn đây là những con virut rất nguy hiểm, có khả năng nhân lên rất nhanh. </span></div>
<a name='more'></a>Xin cảm ơn, tôi đã dậy và ngày của tôi ngọt ngào hay không còn nhớ công các bác giữ chặt ở mức nào mấy con virut quý hóa nhà các bác đấy ạ. Cứ nhìn thấy mặt chúng nó là tôi ngáp không ngừng lại được thành ra mặt mũi tèm lem mất cả duyên quý bà. Lang thang sang đọc bài nhà bạn nọ, triết lí sống gì đó của người Ấn Độ, xếp hàng theo thứ tự 1,2,3... thấy mình cũng đã thực hiện vài ba trong số đó. Như vậy là cũng không tệ cho một khởi đầu ngày mới đúng không nhỉ?!<br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> 6h30' phút tại quán ăn sáng. Tô phở bò nghi ngút khói kích thích giác quan bằng mềm dai thớ thịt, ngọt thơm nước dùng, điểm thêm một vài ngó hành trắng xanh, thế là quá đủ! hai mẹ con đang sung sướng thì loay hoay thế nào ông khách ngồi đối diện đánh đổ tô bún sốt vang ra bàn, nước dùng văng tứ tung vào cái sơ mi trắng của mình. Đỏ choe đỏ choét. Thế là hết sướng! " Chị có sao không?", " Dạ, thôi, không sao anh à!" ( Hừm! Sao ở trên trời ấy, mắt đâu mà không tự nhìn? Tức chết đi được!</span><img src="http://l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/14.gif" title="(angry)" /><span style="font-size: 21px;">), " Ơ, D hả? D phải không? Không nhận ra tớ à? H đây!" . A, H! cậu bạn giỏi giang của mình thời phổ thông. Tíu tít hỏi han , hẹn hò. Kết thúc đối thoại,mình nhếch nhác ra về thay quần đổi áo rồi hối hả đến trường cho kịp giờ lên lớp nhưng trong danh bạ có thêm số điện thoại của cậu bạn thiếu thời cùng rất nhiều bồi hồi, phấn khởi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Hai tiết " Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc" của Nguyễn Đình Chiểu. Mặt lũ trẻ buồn như đưa đám, hệt như chính chúng đang tham gia vào lễ viếng mấy chục nghĩa sĩ năm nảo năm nào. Bất chấp việc mình hô phong hoán vũ trên bục giảng, chúng vẫn cứ như cờ thiếu gió, những con mắt trông lên nhưng chẳng nhìn gì, những cái tay sột soạt ghi chép nhưng rõ ràng là đầu óc chúng chúng chẳng để ý gì đến cụ đồ lòa và mấy chục cái anh linh danh dự nọ. "Rầm!" cả lớp sực tỉnh, ồ lên bởi âm thanh chát chúa của cánh cửa sổ bị gió xô đập mạnh vào khung . 32 đôi mắt thèm tiêu khiển háo hức dõi theo cô bé học trò đang đứng dậy mở tung khuôn cửa đã bị gió khép lại. Rồi chẳng ai bảo ai, cả 66 con mắt đều ngơ ngẩn ngóng ra sân trường. Ngoài kia nắng thu nhàn nhạt đang tráng men lên khoảng vắng sân trường và những chiếc lá xà cừ đang bứt mình khỏi thân cây, thảnh thơi nộp mình cho gió, từng lớp từng lớp như một cơn mưa vàng. " Eo, đẹp quá!", một đứa nào đó thốt lên, một đứa khác bác lại " Đã đẹp lại còn Eo?!", " Thì đã sao? không nghe câu: Cái Đẹp là cái làm ta tuyệt vọng hả?".... Thế là năm bảy cái miệng nhao nhao vào cuộc và bầu không khí nóng lên với chủ đề cái Đẹp và mùa thu. Ừ, hãy thoải mái đi các em, hôm nay không học thì ngày mai ta học, ông Nguyễn Đình Chiểu với cái bài văn tế ấy có chạy đi đâu đâu mà sợ, còn cái khoảnh khắc thu mong manh này thì đâu dễ có hai lần trong đời phải không?!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Buổi chiều rảnh rang, tự thưởng cho mình một chuyến xê dịch nhỏ, đi lang thang sang bên Sư phạm mua một hai cuốn sách để có cơ hội ngắm trời nhìn đất và nhấm nháp hương vị của mùa thu một thời ét vê trong sạch và mơ mộng (vì không tiền</span><img src="http://l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/4.gif" title="(big grin)" /><span style="font-size: 21px;">) . Vừa chạy tà tà ở đường Thanh niên vừa chơi trò ghép hình kí ức thấy lòng xốn xang vì những còn mất, nhớ quên của một thời đã thành xa lăng lắc. Bỗng "Két! Rầm!", chưa kịp hiểu ra thì đã thấy mình nằm chỏng trơ dưới đất, chiếc xe vênh váo nằm bên và bên kia là bộ mặt tái lơ tái mét của một cô gái trẻ. Chưa biết đúng sai thế nào cứ quát một câu lấy le cái đã (chiêu này luôn luôn đắc dụng !</span><img src="http://l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/10.gif" title="(tongue)" /><span style="font-size: 21px;">) " Đi đứng kiểu gì thế?!", " Em xin lỗi chị, em vội quá!" ( he he, thế là thắng rồi!</span><img src="http://l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/4.gif" title="(big grin)" /><span style="font-size: 21px;">) ," Ừ, thôi, không sao, lần sau đi cẩn thận nhé! thế em có sao không?" ( thì còn mong gì nữa, người ta không bắt đền mình là hên rồi!</span><img src="http://l.yimg.com/op/blog/images/emoticon/3.gif" title="(winking)" /><span style="font-size: 21px;">). Cô bé bị bầm đầu gối còn tôi thì chầy xước nhẹ chỗ khuỷu tay. Xuýt xoa với nhau xong thì dựng xe lên, ai đi đường nấy và bụng mỗi người đều reo lên theo một cách, tôi thì vì " May con bé không hạch tội mình!", còn cô bé nọ thì chắc là " May, mình gặp chị ấy tử tế quá!"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Vừa về tới nhà đã thấy cậu giai nhỏ chạy ra tưng bừng khoe hôm nay được 9 điểm môn Sinh vật. " Con VIP không mẹ?", " VIP cực!", " Thế mẹ thưởng con cái gì?". Mình biết ngay mà!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #666666; font-family: Arial, MingLiU, PMingLiU; font-size: 13px; margin-left: 18pt;">
<span style="font-size: 21px;"> Một ngày của mình đã trôi qua như thế đấy, có tí rủi, tí may, tí buồn tí vui trộn vào nhau thành một thứ súp mà mình biết, nếu dọn lên, bạn sẽ nhấm nháp vài thìa lấy lòng chủ nhà còn bụng bảo dạ " Súp gì mà nhạt?". Và ý nghĩ ấy của bạn lại nêm vào cho nồi súp tớ thêm một chút gia vị nồng cay rồi đấy bạn ạ !</span></div>
</div>
Dã thảohttp://www.blogger.com/profile/15722473622478346998noreply@blogger.com0