Trang chủ

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Đọc "Ăn, Cầu nguyện, Yêu"


Trang 307 " Ngày đang tàn. Đã đến lúc để cái gì đó đã đẹp biến thành cái gì khác cũng thật đẹp đẽ". Ý tưởng này làm mình bừng thức.
Đúng! tại sao bấy lâu nay mình luôn mang một tín niệm sai lầm rằng khi một cái gì tốt đẹp đã mất đi thì luôn luôn còn laị ở đó một khoảng trống tối tăm cho sự tiếc nuối, tại sao mình không nhận ra rằng chỉ khi ánh mặt trời huy hoàng đã tắt thì mới có cơ hội cho ánh sáng dịu mát của vầng trăng ngời tỏa trên bầu trời? mình đã mãi tiếc cái tuổi 20 mà quên mất rằng tình yêu thực sự của cuộc đời mình chỉ đến sau khi mình đã ngoài 30 tuổi.